Sẽ không có ai nhớ á quân, trừ khi ngươi nửa trận mở sâm-panh (4)
Vẻ mặt Lục Nguyên Hạo trịnh trọng nhìn đại hòa thượng trước mặt, lông tơ cả người dựng lên, như lâm đại địch: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Bần tăng chỉ là đang trần thuật sự thật, ngươi đã hủy đi tích luỹ mười tám kiếp của Nhất Trần đại sư, ngươi đáng chết."
Đại hòa thượng vốn mặt mũi hiền lành, nhưng giờ khắc này cũng không kềm nổi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Hồ Vương thấy Lục Nguyên Hạo hơi mê mang, hảo tâm giải thích: "Nhất Trần là Lạt Ma chuyển thế, tu hành tích luỹ mười tám kiếp, đã viên mãn. Chỉ cần kiếp này Nhất Trần đăng lâm tuyệt đỉnh là có thể vô địch bất bại, thực lực vượt xa chân phật bình thường. Nhưng hiện tại Nhất Trần bị Lục đại nhân đánh tọa hóa thành xá lợi tử lần nữa, cho nên hắn phải làm lại từ đầu, lại tu mười tám kiếp nữa. Nhân quả quá lớn, Lục đại nhân ngươi cũng không thể trách người trong phật môn thất lễ."
Nhân quả này quả thật lớn.
Lục Nguyên Hạo nghe Hồ Vương nói xong cũng ý thức rõ ràng được điểm này.
Cho nên, trong đầu Lục Nguyên Hạo lập tức xuất hiện hai chữ to —— Diệt phật!
Ý tưởng này một khi sinh ra thì vô pháp biến mất.
Nhưng Lục Nguyên Hạo cũng biết nặng nhẹ, không dám bại lộ suy nghĩ chân thật của mình.
Ngụy Quân giúp Lục Nguyên Hạo chuyển mũi dùi qua chỗ khác: "Đao Thần, thua không nổi có phải hay không?"
Đao Thần bình phục tâm tình của mình một chút, mặc dù rất khó.
"Cuộc tranh bá thiên kiêu lần này đúng là các ngươi thắng."
Đao Thần rất không cam lòng.
Nhưng dưới sự chứng kiến của toàn thiên hạ, Đao Thần không thể lật lọng, hắn không thể mất mặt.
Tuy hôm nay hắn đã rất mất mặt rồi.
Ngụy Quân tán dương gật gật đầu, nói: "Tiểu Đao ngươi vẫn là cầm được cũng buông được. Không tồi, mạnh hơn mấy hoà thượng này."
Tiểu Đao...
Xưng hô này khiến cho lửa giận của Đao Thần lần nữa bùng lên: "Ngụy Quân, ngươi đừng có quá đáng! Phải biết thần không thể khinh nhục, ngươi muốn tìm chết sao?"
Ngụy Quân nở nụ cười: "Ta còn muốn tìm chết đây. Tiểu Đao, ta đứng ngay chỗ này, ngươi giết chết ta thì chính là cháu ta."
Miệng thối đơn giản, hưởng thụ cực hạn.
Thái độ Ngụy Quân quá đáng kịch liệt, khiến Đao Thần có khoảnh khắc thật muốn ra tay giết người.
Mãi đến khi hắn thấy được hình người bị làm mờ đứng dậy, chớp mắt Đao Thần bình tĩnh trở lại.
"Bản thần đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với người."
Ngụy Quân trực tiếp dựng ngón giữa lên: "Phế vật."
"Ngươi…"
Đao Thần giận dữ, nhưng Ngụy Quân càng phẫn nộ hơn hắn: "Ngươi gì mà ngươi? Đồ miệng cọp gan thỏ, muốn giết cứ giết, không dám giết thì câm miệng. Nói thì thiên hạ vô địch, làm thì vô năng bất tài, ba hoa đệ nhất thiên hạ. Tiểu Đao, ngươi đúng là phế vật."
Ngụy - tổ an đại sư - Quân login.
Đao Thần bị Ngụy Quân mắng ngơ người.
Cuộc tranh bá thiên kiêu lần này không phải Liên minh tu chân giả bọn hắn thua sao?
Vì sao Ngụy Quân trông có vẻ còn tức giận hơn hắn?
Chuyện này không khoa học.
Đao Thần không hiểu.
Nhưng hắn cũng không dám ra tay với Ngụy Quân thật.
Bởi vì giờ phút này, hình người bị làm mờ Ma Quân đã chạy tới bên cạnh Ngụy Quân. Giống như Ngụy Quân, Ma Quân cũng cả vú lấp miệng em: "Tiểu Đao, lại ngứa da à? Lại muốn bị đánh?"
"Hừ, Ma Quân, hôm nay là ngươi vận khí tốt, lần sau không có vận khí tốt như vậy nữa đâu." Đao Thần nói.
Ma Quân cười khẩy: "Bổn tọa vận khí tốt sao? Đều là bổn toạ nhờ ngươi ban tặng đấy. Nếu không phải ngươi chủ động dạy Nhất Trần thế giới đao, Lục Nguyên Hạo có thể đánh thắng Nhất Trần sao? Nhất Trần cũng sẽ không chết, nói không chừng hiện tại bổn toạ đã rơi vào trong tay ngươi rồi. Xét đến cùng, tất cả chuyện này cũng do ngươi lợi hại đó, bày mưu nghĩ kế, trực tiếp làm cho Nhất Trần bay màu."
Đao Thần ôm lấy ngực mình.
Hắn lại bị xuyên tâm.
"Ma Quân, đủ rồi."
Ma Quân đương nhiên sẽ không bị Đao Thần uy hiếp doạ sợ.
Trong thiên hạ, cũng bao gồm thiên thượng, Ma Quân chỉ chịu uy hiếp từ Ngụy Quân.
Những người khác là vô dụng.
Cho nên Ma Quân tiếp tục nhở nhơ nói: "Tiểu Đao, có phải ngươi là gián của Liên minh tu chân giả không? Hôm nay cuộc tranh bá thiên kiêu, ta đã thấy nếu không phải ngươi vẫn luôn khống chế lén lút tặng đầu người, rất có thể Đại Càn sẽ thua với tỷ số 4: 1 rồi. Trong năm trận, tuyển thủ dự thi của Đại Càn ngoại trừ trận chiến của Tứ hoàng tử là nắm chắc thắng lợi, bốn trận còn lại đều có khả năng thua. Cũng chính là có ngươi ở đó mới để cho Đại Càn thắng 3: 2. Tiểu Đao, bổn tọa rất hoài nghi thật ra ngươi không phải đến đuổi giết ta, ngươi là đến theo đuổi của ta."
Nghe thấy Ma Quân nói như vậy, ánh mắt những người tu hành của Liên minh tu chân giả nhìn về phía Ma Quân cũng trở nên quỷ dị.
Lời của Ma Quân, kỳ thật bọn họ cũng tán đồng.
Cuộc tranh bá thiên kiêu tổng cộng năm hiệp, hiệp đầu Vũ Nhược Linh tuyệt đối có thể đánh thắng, chỉ cần Trần Trường Sinh dặn dò một tiếng, Cổ Anh cũng sẽ thua trận rất hợp lý.
Hơn nữa Trần Trường Sinh từng hai lần đề nghị với Đao Thần điểm này, nhưng mà đều bị Đao Thần phủ quyết, đây không phải bí mật.
Mà Nhất Trần thất bại thảm như vậy, thì tất cả càng là nguyên nhân của Đao Thần.
Nếu không phải Đao Thần lập ra sách lược chiến đấu, dựa vào bối cảnh của Nhất Trần, Lục Nguyên Hạo tuyệt đối sẽ không thắng thuận lợi như vậy.