Tục ngữ có nói, chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày đề phòng tặc?
Mà Ngụy Quân sau một đợt thao tác hôm nay, nhất định phải ngàn nhật đề phòng tặc.
Những kẻ trong lòng có quỷ này sẽ cuồn cuộn không ngừng phái người giết hắn.
Không một kẽ hở.
Mà Ngụy Quân còn mười phần phối hợp, hoàn toàn sẽ không cố ý phòng bị ám sát này.
Lần này nếu cũng không chết, hắn may mắn tới trình độ nào đây?
Duy nhất cần lo lắng chính là Lục Nguyên Hạo.
Nhưng Lục Nguyên Hạo sau khi hết giờ đã trở về hoàng cung, những người đó muốn giết hắn mà nói, có là thời gian cùng cơ hội.
Thậm chí đêm nay chính là một cơ hội rất tốt.
Không, nói không chừng còn không đợi được đêm nay, hôm nay trên đường từ Diệu Âm phường về nhà, Ngụy Quân cảm thấy sẽ có người ám sát mình.
Dù sao cơ hội khó được.
Ngụy Quân hạ quyết tâm, nhất định phải chủ động sáng tạo cơ hội cho những người này.
Nhưng Mộng cô nương không có phối hợp hắn.
Phụ nữ ác độc này, lại có thể muốn hắn ngủ lại Diệu Âm phường, để nàng bảo hộ an toàn Ngụy Quân.
"Ngụy công tử, ngươi đêm nay không cần đi về." Mộng cô nương đề nghị: "Nếu ngươi đi ra Diệu Âm phường, an toàn của ngươi tất nhiên sẽ không được cam đoan. Nhưng ngươi ở trong Diệu Âm phường, ta nhất định có thể cam đoan an toàn của ngươi."
Ngụy Quân thầm nghĩ cô như vậy là không lưu được ta rồi.
"Mộng cô nương, Ngụy mỗ chưa bao giờ là một nam nhân nhờ nữ nhân che chở, huống chi giữa ta và cô không thân chẳng quen, ta sao có thể liên lụy tới cô."
"Chỉ cần Ngụy công tử đáp ứng làm đối tượng gửi gắm tình cảm của ta, chúng ta sẽ có thân quen." Mộng cô nương nói.
Ngụy Quân tỏ vẻ cự tuyệt: "Một đoạn cảm tình chân thành tha thiết tất nhiên phải có linh nhục giao dung, nếu không có thầm u thám mật, không có vào sâu ra nông, cảm tình như vậy là không có linh hồn, thứ Ngụy mỗ không thể đáp ứng."
Nghe Ngụy Quân nói như vậy, Mộng cô nương mặt đỏ lên.
Nữ lái xe nghe hiểu hết.
Sau đó Mộng cô nương khẽ thở dài một tiếng: "Ta biết, Ngụy công tử là lo lắng liên lụy tới ta mới nói như vậy."
Ngụy Quân: "? ? ?"
Được rồi, cô gấu mèo nhỏ, nói cái gì cũng đúng.
Nếu Mộng cô nương đã biết như vậy, Ngụy Quân có thể nói cái gì? Hắn chỉ có thể cam chịu.
"Ngụy công tử, liên quan đến nhật kí Dương đại soái nước quả thật quá sâu, ta nếu nhúng tay, cũng sẽ có nguy hiểm. Nhưng ta cam đoan với công tử, chỉ cần ngươi đáp ứng làm đối tượng gửi gắm tình cảm của ta, ta cùng sư môn của ta đều sẽ toàn lực giúp ngươi." Mộng cô nương chân thật nói.
Ngụy Quân nghe thấy Mộng cô nương ngay cả sư muội của nàng đều dời ra, bị dọa giật mình, nhanh nhượng bộ lui binh: "Mộng cô nương, ta phụ trách nói với cô, thật ra ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với thân thể của cô, ta chính là một nam nhân thực nông cạn, cáo từ."
Sợ Mộng cô nương lại não bổ cái gì đó, Ngụy Quân không dám ở lâu, lựa chọn ba mươi sáu kế tẩu vi thượng.
Sự thật chứng minh cách làm của hắn là đúng.
Chờ hắn đi rồi, sư muội Mộng cô nương nháy mắt xuất hiện ở trong phòng nói với Mộng cô nương: "Sư tỷ, ta cảm giác Ngụy Quân nói là lời thật, hắn khả năng thật sự chính là một sắc phôi."
Mộng cô nương nhìn bóng dáng Ngụy Quân rời khỏi lắc đầu nói: "Ánh mắt ngươi xem nam nhân quá kém, Ngụy Quân tuyệt đối không có nông cạn như ngươi nghĩ. Hắn là một chính nhân quân tử chân chính, có được tấm lòng son khó được. Hơn nữa ngay cả thái giám cũng háo sắc, tìm cung nữ xinh đẹp đối thực. Ngụy Quân thân là một nam nhân bình thường, háo sắc có cái gì không đúng? Cái này chỉ có thể nói hắn khen ngợi đối với sắc đẹp của ta. Nhưng dưới tình huống như vậy, Ngụy Quân vẫn không muốn liên lụy đến ta, cái này đó là phẩm chất của hắn."
Sư muội: "..."
Mộng cô nương nói có lý có tình, nàng không thể phản bác.
Nhưng nàng vẫn cảm giác có chỗ nào không đúng.
Loại thái độ này của sư tỷ đối với Ngụy Quân, cũng không khác gì thái độ của nam nhân khác đối với sư tỷ.
Nhưng những lời này nàng giấu ở trong lòng, không dám nói ra.
Dù sao nàng đánh không lại Mộng cô nương.
"Sư muội, để người của chúng ta toàn lực bảo vệ tốt Ngụy công tử. Bỏ đi, ta tự mình hộ tống Ngụy công tử về nhà."
Mộng cô nương cảm giác giao cho người khác vẫn thấy lo lắng.
Sau khi nàng tự tay giải quyết một sát thủ đến ám sát Ngụy Quân, càng thêm xác nhận điểm này.
Nàng dự đoán quả nhiên không sai.
Ngụy Quân sẽ bị rất nhiều người trong lòng có quỷ nhằm vào, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng.
Thiên hạ này chung quy là nam nhân tốt giống như Ngụy Quân quá ít, mà bè lũ xu nịnh thì lại quá nhiều.
Mộng cô nương nhìn bóng lưng cao ngạo thẳng tắp của Ngụy Quân ở phía trước, càng thêm cảm thấy Ngụy Quân là hoàn toàn không giống với những người nam khác.
Nam nhân như vậy, nhất định không thể để cho hắn chết ở trong tay súc sinh.
Mộng cô nương hạ quyết tâm, cho nên xuống tay càng không lưu tình, chỉ là trên đường Ngụy Quân từ Diệu Âm phường về nhà, nàng đã giải quyết bốn lần ám sát âm thầm nhằm vào Ngụy Quân.
Tất cả cái này, Mộng cô nương đều âm thầm hoàn thành, nàng không có nói với Ngụy Quân.
Bởi vì nàng cảm thấy làm như vậy có ý tứ thi ân muốn báo.
Ngụy Quân là một Chân quân tử trước sau như một, nàng tự nhiên không thể làm cái loại tiểu nhân thi ân muốn báo này.
Ngụy Quân một đường bình an về nhà, rất là thất vọng.
Hắn luôn luôn đợi người đến ám sát hắn.
Cảm ứng đến từ người tu hành cũng đã vài lần báo động trước cho hắn, để cho hắn nhận ra nguy hiểm.
Ngụy Quân vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tử vong.
Không nghĩ tới đám phế vật này lại có thể vững vàng như vậy, theo dõi một đường lại có thể không dám ra tay.
Mà thôi, có thể là bọn họ muốn chờ buổi tối động thủ.
Ngụy Quân miễn cưỡng ở trong lòng tha thứ đám sát thủ này.
Quả thật thời điểm đêm sâu người tĩnh càng thích hợp giết người.
Ngụy Quân quyết định tối nay đi vào giấc ngủ sớm, sáng tạo một hoàn cảnh thoải mại lại an toàn cho sát thủ này ám sát.
Hắn tin tưởng chờ thời điểm mình lại mở mắt, hẳn đã là Thiên đế.
Một đêm này, Ngụy Quân làm một giấc mộng đẹp.
Ở trong mộng, hắn thành công chết ở dưới sát thủ ám sát, sau đó ở trong dự kiến biến thành Thiên đế, vô địch Chư Thiên vạn giới trong nháy mắt.
Sau đó nữa, hắn bắt đầu cuộc sống buồn tẻ vô vị của Thiên đế.
Tiên nữ quá nhuận.
A, hôm nay ai lật bảng vậy?
Thiên đế hằng ngày thật là rất buồn tẻ.
Ngụy Quân trở người, trên mặt lộ ra nụ cười sáng láng.