Bạch Khuynh Tâm nhìn Ngụy Quân ngủ say cười hồn nhiên như vậy, trên mặt cũng không tự chủ được xuất hiện nụ cười.
"Ngụy lang, chàng yên tâm, tuy rất nhiều người muốn giết chàng, nhưng ta sẽ không để cho người ta thương tới chàng nửa sợi lông."
Nói xong câu đó, Bạch Khuynh Tâm lại hé miệng cười cười: "Nhưng hôm nay không cần phải ta ra tay, Ngụy lang chàng người tốt có báo tốt. Có đường đường Đại nho thủ vệ cho chàng, cũng chỉ có chàng có đãi ngộ này."
Ở ngoài phòng Ngụy Quân.
Chất một đống lớn thi thể.
Mà trong bóng tối, Mạnh lão đang ẩn nấp ở trong hắc ám, tùy thời mà động.
Với tư cách đại nho già nhất Quốc Tử Giám, Mạnh lão thực lực tuy không tính là đặc biệt lợi hại, nhưng đối phó một ít ám sát không lên được mặt bàn thì vẫn không khó.
Nhìn phòng ngủ Ngụy Quân đã dập tắt đèn, Mạnh lão trong lòng mười phần kiên định:
"Ta thiếu Ngụy Quân một cái mạng, ở trước khi ta chết, tuyệt không cho phép Ngụy Quân chịu chút thương tổn nào.
"Thánh nhân tại thượng, chính khí trường tồn, giết!"
Ngay sau đó, lại là hai cổ thi thể bị ném vào trong viện.
Mạnh lão đại khai sát giới.
Hắn tin tưởng, chờ ngày mai Ngụy Quân tỉnh lại nhìn thấy thi thể đầy đất như vậy, nhất định sẽ mười phần cảm động ân che chở của hắn.
Đứa nhỏ, không cần cảm tạ, đây là ta phải làm.
Mạnh lão cảm giác được linh hồn của mình thăng hoa.
Ngụy Quân giờ phút này, vẫn ngủ mười phần an tường.
Ngày kế.
Đồng hồ sinh vật mạnh mẽ làm cho Ngụy Quân hị hút ra khỏi một đám tiên nữ bao vây, trở về với hiện thực.
Mở hai mắt.
Nắm tay.
Vung ra một quyền.
Ngụy Quân trừng mắt nhìn, lại vung ra một quyền.
Sau đó...
Ngụy Quân tâm thái sụp đổ.
"Lại có thể không chết."
"Mình lại có thể không chết?"
"Không phải như vậy chớ."
Hắn rõ ràng cảm giác được có sát thủ đang âm thầm ẩn núp.
Hơn nữa hắn tin tưởng đợt thao tác của mình ngày hôm qua khẳng định có thể rước lấy sát khí của rất nhiều người.
Vì sao không chết?
Hắn đã sáng tạo cho sát thủ điều kiện tiện lợi như vậy.
Ngụy Quân không thể tiếp thu.
Ngay sau đó, hắn đã biết nguyên nhân.
"Ngụy Quân, ngươi đã tỉnh?"
Nhìn Mạnh lão mặt mang tươi cười, Ngụy Quân dần dần hiểu ra.
Sau đó, giá trị phẫn nộ bắt đầu tăng vọt.
"Mạnh lão, ngài đêm qua vẫn ở đây bảo hộ ta?" Ngụy Quân nói chuyện thanh âm có chút run run.
Mạnh lão hiểu lầm.
Hắn nghĩ Ngụy Quân là cảm động.
Dù sao hắn là tiền bối, hơn nữa còn là đại nho.
Đường đường đại lão số 2của Quốc Tử Giám, làm thủ vệ bảo tiêu một đêm cho Ngụy Quân.
Người trẻ tuổi cảm động thực bình thường.
Mạnh lão thực vui mừng, cũng rất hào khí.
"Không cần cảm động như thế, Ngụy Quân, ngươi đáng để ta làm như vậy." Mạnh lão cảm khái nói: "Ba người đi, tất có thầy của ta. Thời điểm ở Quốc Tử Giám, ngươi không có chọc phá ta ngụy trang giả chết trốn tránh, ta đã thiếu ngươi một cái mạng. Từ trên người của ngươi, ta học được dũng khí cùng đảm đương. Ta là đang báo đáp ân tình của ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng."
Ngụy Quân: "..."
Trẫm lúc trước vì sao lại bỏ qua cho hắn?
Một suy nghĩ nhân từ, đã thành sai lầm lớn.
Ngụy Quân hối hận mà.
Hối hận đến hốc mắt cũng đỏ lên.
Nhìn thấy Ngụy Quân "cảm động" như vậy, Mạnh lão cũng cảm động.
"Ngụy Quân, ta nói rồi đây là ngươi nên được, ta chỉ làm chuyện mình nên làm, không cần nói lời cảm tạ đối với ta. Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ vẫn âm thầm bảo vệ ngươi. Ở trước khi ta chết, ta sẽ dốc hết toàn lực cam đoan an toàn của ngươi."
Ngụy Quân tức đến cả người phát run.
Hiện tại cử báo hắn chưa chết còn kịp không?
Ngụy Quân muốn để Càn đế giết chết lão ta.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, Ngụy Quân lý trí vẫn còn đó.
Đưa tay không đánh người tươi cười.
Huống hồ Ngụy Quân cũng không tin, chỉ là một Mạnh lão, chẳng lẽ còn có thể lật trời hay sao?
Chỉ cần nhìn vào Mạnh lão bởi vì Ngụy Quân muốn điều tra chiến tranh vệ quốc thì đã giả chết thoát thân là có thể nhìn ra, Mạnh lão thực lực cũng chỉ như vậy, không tính là đại lão chân chính.
Chỉ cần có thể gặp phải kẻ địch khủng bố chân chính, hoặc là chọc tới kẻ địch số lượng đủ nhiều, Mạnh lão không có khả năng hộ hắn chu toàn.
Dù sao, Mạnh lão chỉ có một mình.
Mà Ngụy Quân là chuẩn bị đi trên lộ tuyến cả thế gian đều là địch.
Hít sâu một hơi, Ngụy Quân bắt buộc mình bình tĩnh xuống.
"Mạnh lão, người chớ quên sơ tâm bản thân, người là vì trốn tránh mới giả chết thoát thân."
Ngụy Quân còn thiếu chút nữa nói ngươi hiện tại dũng như vậy để làm chi? Vẫn tiếp tục làm rùa đen rút đầu của ngươi đi.
Nam nhân quan trọng nhất chính là không quên sơ tâm.
Nhưng Mạnh lão là một tra nam.
Hắn rất dễ dàng phản bội sơ tâm bản thân.
Nhưng lại mang cái nồi này chụp ở trên đầu Ngụy Quân.
"Ta trước đó quả thật là vì muốn trốn tránh mới giả chết thoát thân, nhưng sau đó ta gặp ngươi."
Ánh mắt Mạnh lão nhìn về phía Ngụy Quân tràn đầy tán thưởng: "Ngụy Quân, ngươi biết không? Ngươi làm cho ta cảm giác được xấu hổ. Từ trên người của ngươi, ta học được rất nhiều thứ. Là ngươi nói cho ta làm người hẳn phải có đảm đương, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
Ngụy Quân muốn mắng người.
Lão tử không muốn dạy ngươi cái này.
Là học tập năng lực của ngươi quá mạnh mẽ nha.
Bình tĩnh.
Nhất định phải bình tĩnh.
Ngụy Quân lại hít sâu một hơi, khuyên giải: "Mạnh lão, tục ngữ đã nói, trốn tránh tuy đáng xấu hổ, nhưng mà hữu dụng. Ngài là tiền bối, hơn nữa đã tu thành đại nho. Nếu ngài bởi vì ta mà có sơ xuất gì, ta cả đời cũng không sẽ tha thứ cho bản thân, cho nên xin ngài cần phải phải bảo trọng chính mình, ngàn vạn đừng vì ta mà hy sinh cái gì, như vậy áp lực của ta sẽ rất lớn."
"Ngụy Quân, ngươi quả nhiên là một đứa nhỏ tốt." Mạnh lão cảm giác mình quả nhiên không có nhìn lầm người.
Đối mặt cục diện nguy hiểm như vậy, Ngụy Quân lại có thể còn chủ động suy nghĩ cho lão.
So sánh với loại người có nhân cách cao thượng như Ngụy Quân, Mạnh lão cảm giác mình thật sự không xứng làm đại nho.
Một thiếu niên trời quang trăng sáng như vậy, càng đáng giá sống sót hơn so với mớ xương cốt già như mình.
"Ta tuy là đại nho, nhưng ngươi có tư chất Thánh nhân. Nếu bảo ta hy sinh vì người khác, ta khẳng định không muốn. Nhưng vì ngươi, ta nguyện ý." Mạnh lão chân thật nói.
Ngụy Quân: "..."
Vì sao đám người này đều muốn làm chó liếm bản Thiên đế?
Vì sao mị lực nhân cách của ta lại mạnh đến như vậy?
Ngụy Quân rất khó chịu.