Ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một người giả bộ ngủ (5)
Nàng vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Lục Nguyên Hạo, thấp giọng nói: "Người này vừa rồi phóng ra đao ý bản thân đối với mỗi một chỗ hư không đều, không có bỏ qua chỗ nào. Đáng chết, đao pháp của ngươi quả nhiên mạnh hơn so kiếm pháp."
Lục Nguyên Hạo gãi gãi đầu, hàm hậu nói: "Không có biện pháp, ta cảm giác năng lực yếu nhược, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc tìm người. Chỉ cần mỗi một chỗ không gian đều bị công kích, vậy người giấu ở trong tối tự nhiên chỉ có thể hiện thân."
Cho dù không hiện thân, hắn cũng có thể cảm ứng được, tiến tới bức đối phương đi ra.
Lục Nguyên Hạo không có trực giác xử án mạnh mẽ như Bạch Khuynh Tâm, hắn gặp phải loại chuyện này vậy đều chỉ chọn dùng một biện pháp —— phương pháp loại trừ!
Gạt bỏ đi toàn bộ khả năng.
Kết quả nhất định có thể thành công.
Biện pháp này đúng như Lục Nguyên Hạo nói —— thực ngu ngốc, nhưng lại làm cho Huyễn Nguyệt không rét mà run.
"Tuổi còn trẻ, khủng bố như vậy, quả nhiên không hổ là con của kiếp vận." Huyễn Nguyệt thần tình ngưng trọng: "Nơi này là hoàng cung Đại Càn, chúng ta tạm thời dừng tay."
Nàng không có nắm chắc có thể chiến thắng Lục Nguyên Hạo.
Cũng không muốn ở trong hoàng cung Đại Càn, liều mạng cùng một cường giả Đại Càn.
Tác chiến sân khách, đối với nàng mà nói rất bất lợi.
Lục Nguyên Hạo lần này thật ra không có theo suy nghĩ trong lòng.
Dù sao nơi này là hoàng cung Đại Càn, thật nếu đánh lên, hắn tuy không có tin tưởng đánh thắng Huyễn Nguyệt, nhưng trong hoàng cung còn có cao thủ che dấu khác.
Khẳng định có thể lưu Huyễn Nguyệt lại.
Một trận chiến này nguy hiểm không lớn, cho nên Lục Nguyên Hạo dám đánh.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm, dùng ánh mắt hỏi có mượn cơ hội này giết chết Huyễn Nguyệt hay không.
Bạch Khuynh Tâm khẽ lắc đầu, nói với Hoàng hậu nương nương: "Nương nương, xem ở mặt mũi ngài, tất cả hôm nay đều xem như chưa từng phát sinh có được không? Hy vọng nương nương có thể cảm nhận được thành ý của chúng tôi, không cần khư khư cố chấp lần nữa. Cho dù ngài thật sự có rất nhiều bất mãn, nhưng Nhị hoàng tử ở đó, ngài có hỏi qua ý kiến của hắn hay không? Ngài cho hắn, có thật là hắn muốn sao?"
Hai câu nói cuối cùng của Bạch Khuynh Tâm, làm cho Hoàng hậu động dung.
Nhị hoàng tử thật ra được giáo dục rất tốt.
Mà chuyện Hoàng hậu làm, là để cho Đại Càn tiếp tục quỳ làm nô tài cho Liên minh người tu chân.
Một Hoàng đế quốc gia khúm núm như vậy, Nhị hoàng tử xác thực vị tất đã muốn.
Chỉ là trước đó Hoàng hậu nương nương lựa chọn không nhìn điểm này.
Sau khi bị Bạch Khuynh Tâm nói ra, Hoàng hậu bắt đầu đối mặt sự thật.
Lặng lẽ một lát, Hoàng hậu chậm rãi mở miệng: "Đi thôi."
Nàng là nói với Huyễn Nguyệt.
Huyễn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Khuynh Tâm ý bảo Lục Nguyên Hạo tránh ra, tùy ý để Hoàng hậu nương nương cùng Huyễn Nguyệt rời khỏi điện Thanh Tâm.
Lần này ngược lại là Lục Nguyên Hạo vẫn co đầu rụt cổ mười phần đáng tiếc.
"Bạch đại nhân, vừa rồi nếu ra tay mà nói, thật sự có thể lưu Huyễn Nguyệt ở tại chỗ này." Lục Nguyên Hạo nói.
Trong hoàng cung ngọa hổ tàng long, năm đó Đao Thần đến hoàng cung một chuyến, đều cảm giác được uy hiếp thật lớn.
Huống chi là Huyễn Nguyệt.
Cho nên Lục Nguyên Hạo thực đáng tiếc.
Hắn càng đáng tiếc là không có khai chiến cùng Huyễn Nguyệt, làm cho hắn cũng không có cách nào mượn cơ hội lần này "ngộ sát" Hoàng hậu.
Ở trong cảm nhận của Lục Nguyên Hạo, Hoàng hậu nương nương mới là đại họa trong lòng hắn.
Hắn vẫn cảm thấy Hoàng hậu ngày sau sẽ tìm cơ hội giết chết hắn.
Cho nên hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.
Bạch Khuynh Tâm không biết ý tưởng chân thật của Lục Nguyên Hạo, nàng chỉ thực sự cầu thị giải thích với Lục Nguyên Hạo: "Nội bộ Liên minh người tu chân hiện tại xuất hiện vấn đề, nếu Huyễn Nguyệt chết ở chỗ này, chúng ta rất có khả năng sẽ gánh vác lửa giận của Liên minh người tu chân, làm cho bọn họ mang mâu thuẫn đưa đến trên đầu chúng ta, không đáng. Hơn nữa, Hoàng hậu dù sao cũng là chính thê của bệ hạ, chúng ta vẫn phải tôn trọng bệ hạ."
"Bạch đại nhân nói rất đúng, chúng ta phải tôn trọng bệ hạ."
Lục Nguyên Hạo cũng phát hiện Càn đế đang giả bộ ngủ.
Một khi đã như vậy, tự nhiên là biểu hiện ra bản thân trung tâm đối với Càn đế.
"Bạch đại nhân, theo ý ta, tuy bệ hạ hiện tại hôn mê bất tỉnh, nhưng bệ hạ chung quy là bệ hạ, đãi ngộ nên có vẫn phải có. Ngự thiện phòng bên kia để ta đi hỏi một chút, cho dù bệ hạ bởi vì ngủ say không thể ăn gì, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho bệ hạ. Bệ hạ ăn không ăn là chuyện của người, chúng ta chuẩn bị cho bệ hạ, là trung tâm của chúng ta."
Bạch Khuynh Tâm nhìn thoáng qua Lục Nguyên Hạo, trong ánh mắt toát ra ba phần bội phục.
Tên mập này diễn kỹ thật không tệ.
Nàng chậm rãi nói: "Có lý, điện Thanh Tâm cũng phải phái người đến quét tước định kỳ, chúng ta hầu hạ bệ hạ, nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ giống như trước đây."
Mọi người đều là người thông minh.
Ngươi vĩnh viễn không đánh thức được một người giả bộ ngủ.
Nhưng ngươi có thể để người giả bộ ngủ cảm nhận được thái độ cùng thành ý của ngươi.
Càn đế lúc này vẫn ngủ thực an tường.
Khóe miệng còn nhếch lên một chút tươi cười.
Đây đều là đại đại trung thần mà.