Trị bệnh quốc gia, cứu người trong thiên hạ (1)
Đồng thời lúc đó, bên ngoài bầu trời, học đường văn minh.
Người quan sát Lam Tình không đành lòng để cho Kẻ trộm lửa Tội Ngạo vẫn không hay biết gì, cho nên vừa rồi nàng phát ra một lần thiện tâm hiếm thấy, cho Tội Ngạo cùng chung một chút tầm nhìn, để Tội Ngạo nhìn thấy hết một màn phát sinh ở điện Thanh Tâm vừa rồi.
Thẳng đến giờ phút này, Lam Tình mở miệng hỏi: "Đạo hữu, ngươi lúc này cảm tưởng gì?"
Tội Ngạo vừa mở miệng, đã khiến cho Lam Tình chấn kinh: "Càn đế quả nhiên là Càn đế, quá lợi hại."
Lam Tình: ". . . Đạo hữu sao nói lời ấy? Càn đế không phải thực rụt sao?"
"Đương nhiên không phải, đạo hữu người nhìn quá nông cạn." Tội Ngạo chân thật nói: "Một chiêu này của Càn đế, gọi là lấy lui làm tiến, không phải người có đại trí tuệ đại quyết đoán là không thể làm ra quyết đoán như thế."
Lam Tình: ". . ."
Đạo hữu ngươi đây là nói đi đâu vậy.
"Đạo hữu, có một loại khả năng —— Càn đế là thật co đầu rụt cổ không?"
Lam Tình đang liều mạng nhắc nhở Tội Ngạo.
Nhưng Tội Ngạo không chút do dự bỏ đi đáp án chính xác: "Tuyệt đối không thể, Càn đế sao có khả năng là người nông cạn như thế? Hắn là một kiêu hùng có đại trí tuệ, thao lược hơn người, quan trọng nhất là có gan buông tay. Đạo hữu, ngươi không có phát hiện sao? Nguyên nhân vì Càn đế luôn luôn giả bộ ngủ, cho nên toàn bộ kế hoạch của Liên minh người tu chân đều đã thất bại, đây đúng là công lao của Càn đế, tất cả cũng đều ở trong kế hoạch của Càn đế."
Lam Tình khiếp sợ nhìn Tội Ngạo.
Ngươi thật đúng là một tiểu thiên tài hiểu biết người khác.
Tội Ngạo tiếp tục nói: "Làm một Hoàng đế, Càn đế thậm chí có thể dứt khoát kiên quyết buông ra quyền lực trong tay mình, lấy lui làm tiến, hoàn toàn lừa gạt đại địch Liên minh người tu chân này, thậm chí làm cho Liên minh người tu chân phán đoán sai thế cục. Ở trong một trận chiến này, thực lực Liên minh người tu chân tuy mạnh hơn, Nguyên Minh Chủ kia cũng có thể nói kiêu hùng một thời, nhưng ở trong giao thủ trực tiếp cùng Càn đế, Nguyên Minh Chủ đã bị đánh bại.
"Còn nữa, đạo hữu ngươi không có phát hiện sao? Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo kia tuy mười phần không khách khí đối với Hoàng hậu, nhưng bọn họ đều mười phần tôn trọng đối với Càn đế. Một Càn đế ngủ say, vẫn có thể làm cho bọn họ trung tâm như thế, có thể thấy được nhân cách mị lực của Càn đế mạnh mẽ đến chừng nào."
Lam Tình: ". . . Đạo hữu nói rất đúng."
Nàng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Chỉ có thể huynh đệ ngươi nói đều là đúng.
Tội Ngạo cảm khái nói: "Lợi hại, quả thật lợi hại, lấy lui làm tiến, vô vi mà trị, đây là quyết đoán cùng thủ đoạn Thánh quân mới có. Càn đế không hổ là kẻ địch của đời của ta, ta hiện tại đã cảm giác chiến huyết sôi trào. Có thể cùng là địch cùng cao thủ như vậy, là vinh hạnh của ta."
Lam Tình trực tiếp hạ cờ: "Không nói nữa, đạo hữu, chơi cờ."
Nói thêm gì đi nữa, nàng sẽ không nhịn được.
Ngươi vĩnh viễn gọi không tỉnh một người giả bộ ngủ.
Cũng vĩnh viễn không thuyết phục được một kẻ trộm lửa mắt bị mù.
Lam Tình cảm nhận được thật sâu điểm này.
Nàng rất khó chịu.
Nghẹn cười thật sự quá khó mà!
…
"Càn đế sống lại?"
"Chuẩn xác mà nói, là bị Liên minh người tu chân gọi tỉnh."
Bạch Khuynh Tâm vẻ mặt mười phần vi diệu.
Cô mang toàn bộ cậu chuyện mà mình biết nói một chút với Ngụy Quân, sau đó cảm khái nói: "Bệ hạ đến cùng vẫn là một người rõ ràng."
Ngụy Quân trừng mắt nhìn, phát ra nghi vấn giống như Lam Tình: "Có một loại khả năng —— Càn đế là thật co đầu rụt cổ không?"
Bạch Khuynh Tâm: "╮(╯▽╰)╭ "
Nàng không phải Kẻ trộm lửa, tự nhiên có thể đoán được chân tướng.
Nhưng bởi vì Càn đế giả bộ ngủ, Đại Càn dù sao vẫn có được một kết quả tốt.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm vẫn nói: "Vô luận như thế nào, kết quả là tốt."
Ngụy Quân gật gật đầu: "Cũng đúng."
Tuy nhiên Ngụy Quân thường xuyên nhục Càn đế, nhưng Càn đế lần này quả thật làm cho Liên minh người tu chân tiền mất tật mang.
"Đây là Càn đế sau khi đăng cơ, lần đầu tiên thu được tiền ngược lại từ Liên minh người tu chân, cũng không dễ dàng." Ngụy Quân trào phúng nói: "Ta nhắm chừng hắn hẳn kích động không nhẹ."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Quả thật như thế.
Nhưng Càn đế hôm nay biểu hiện vẫn thu được tôn trọng nhất định của nàng, Bạch Khuynh Tâm vì Càn đế bồi thêm một câu: "Bệ hạ biết nặng nhẹ, lấy đại cục làm trọng, có thể sẽ không tạo thành phiền toái cho Đại Càn. Hiện tại việc cấp bách vẫn là Hoàng hậu, ta xem ra, Hoàng hậu cũng không cam lòng."
"Bình thường."
Ngụy Quân cũng không kỳ quái chút nào.
"Lợi ích của Hoàng hậu quả thật bị hao tổn quá lớn, nàng nếu cam tâm vậy mới kỳ quái."
Cải cách luôn phải hy sinh lợi ích một bộ phận người.
Hoàng hậu chính là một thành viên trong bộ phận bị hy sinh kia.
Khi ích lợi cá nhân phát sinh xung đột cùng ích lợi tập thể, có mấy người có thể lựa chọn ích lợi tập thể?
Tham quan ô lại mỗi người đều biết làm như vậy là đang đào góc tường quốc gia, có một ai dừng tay sao?
Thời điểm phái bảo thủ này ngăn cản cải cách, cũng đều biết mình đang trở ngại quốc gia tiến bộ, nhưng thời điểm nên độc ác vẫn độc ác, dù sao quan hệ đến lợi ích bản thân bọn họ.