Trị bệnh quốc gia, cứu người trong thiên hạ (3)
Ngụy Quân tự mình đi vương phủ Nhị hoàng tử một chuyến, bái phỏng Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử mở rộng trung môn nghênh đón Ngụy Quân, vẻ mặt hiển nhiên được yêu mà sợ.
"Ngụy đại nhân, ngươi sao lại đăng môn bái phỏng?"
Ngụy Quân cười nói: "Thế nào? Không chào đón?"
"Đương nhiên hoan nghênh, ta đã sớm muốn say một trận với ngươi, nhưng ta biết ngươi rất bận rộn, cũng không đi quấy rầy ngươi."
Ngụy Quân chú ý tới, Nhị hoàng tử không dùng "bổn vương" hoặc là "bản cung" để xưng, luôn luôn nói "ta" .
Cái này có thể bởi vì Nhị hoàng tử xem Ngụy Quân trở thành bằng hữu thổ lộ tình cảm, cho nên không lấy thân phận địa vị kết giao.
Cũng có thể Nhị hoàng tử hiện tại xem vương vị của mình là một loại khuất nhục, dù sao Đại Hoàng tử sắp đăng cơ, hắn lại còn chỉ là một Vương gia.
Đương nhiên, khả năng lớn nhất, vẫn là hai cái đều có.
Ngụy Quân cũng không thể xác định Nhị hoàng tử đến cùng là nghĩ như thế nào, hắn nhớ kỹ chuyện này, sau đó nói với Nhị hoàng tử: "Vậy quấy rầy Vương gia, hôm nay kiếm bữa cơm ở chỗ Vương gia."
"Cầu còn không được, ta đi sắp xếp người chuẩn bị tiệc rượu."
Xem ra, Nhị hoàng tử quả thật vui vẻ phát ra từ trong lòng.
Nhưng sau khi rượu qua ba tuần, Nhị hoàng tử hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
"Ngụy huynh, ngươi hôm nay tới tìm ta, là vì mẫu hậu sao?"
Ngụy Quân cũng không kỳ quái Nhị hoàng tử biết chuyện phát sinh trong hoàng cung.
Hoàng hậu là mẫu thân Nhị hoàng tử, tự nhiên sẽ đúng lúc thông báo cho Nhị hoàng tử.
Ngụy Quân gật gật đầu.
Nhị hoàng tử cười cay đắng: "Ta đã đoán được sẽ là như thế, Ngụy huynh, không nói gạt ngươi, Huyễn Nguyệt cũng tìm đến ta."
"Không kỳ quái, Huyễn Nguyệt vốn là muốn xuống tay từ chỗ bệ hạ, đáng tiếc bệ hạ ra bài không theo lộ số, nên nàng nhắm ánh mắt vào ngươi cũng thực bình thường."
Dù sao lợi ích của Nhị hoàng tử cùng Hoàng hậu là cùng nhau, hơn nữa Nhị hoàng tử cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất của Đại Càn, bởi vì Nhị hoàng tử thân phận đặc thù, hắn ở trong triều có rất nhiều người ủng hộ.
Chỉ cần Nhị hoàng tử nguyện ý đứng ra, phái bảo hoàng lập tức sẽ đi theo ở bên cạnh hắn.
Đương nhiên, hiện tại phái bảo hoàng còn lại bao nhiêu, đây là một vấn đề.
Vấn đề này ngay cả Ngụy Quân cũng không biết. . .
Cho nên Liên minh người tu chân cũng rất khó biết được đặc biệt rõ ràng.
Xuất phát từ góc độ Liên minh người tu chân, hành động cùng ý tưởng mà bọn họ áp dụng là không có vấn đề gì.
Ngụy Quân cảm thấy tất cả hợp tình hợp lý.
Cho nên hắn hôm nay mới xuất hiện ở nơi này.
Nhìn Nhị hoàng tử hốc mắt ửng đỏ, Ngụy Quân trực tiếp hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Nhị hoàng tử thản nhiên nói: "Ta thực mất mát."
"Nguyên nhân mất mát ở đâu?"
"Đại ca trước đó vẫn không được xem trọng, cũng không được phụ hoàng yêu thích, không có mấy người có thể nghĩ đến ngôi vị hoàng đế cuối cùng có thể rơi xuống trên đầu hắn.
"Còn có Tứ đệ, trước đây ta vẫn cho rằng hắn là một ăn chơi trác táng rõ đầu rõ đuôi, thiên tư thường thường, chỉ có tiểu thông minh, không có đại trí tuệ. Nhưng ở trên thiên kiêu tranh bá, Tứ đệ chiến một trận thành danh, sau lưng khó hiểu còn có Tây đại lục ủng hộ.
"Hoàng tỷ thì không cần phải nói, nàng vẫn xuất sắc như vậy, trong chiến tranh vệ quốc đã dùng chiến công xác lập vị trí của mình.
"So sánh ra, ta trở thành người không bắt mắt nhất."
Nói tới đây, Nhị hoàng tử cười tự giễu, cay đắng nói: "Nhưng mà, rõ ràng trước đây ta mới là người thừa kế đế quốc được nhiều người ký thác kỳ vọng nhất, vì sao hiện tại lại biến thành như vậy?"
Ngụy Quân có thể nghe ra, Nhị hoàng tử thật ra rất đau khổ.
Ngụy Quân cũng lý giải đau khổ của Nhị hoàng tử.
Minh Châu công chúa ưu tú trước sau như một, hẳn cũng không có làm Nhị hoàng tử đau đớn.
Thậm chí nếu ngôi vị hoàng đế thật sự rơi xuống trên đầu Minh Châu công chúa, Nhị hoàng tử hẳn cũng sẽ chịu phục.
Nhưng Đại Hoàng tử cùng Tứ hoàng tử. . . Nhị hoàng tử là thật không phục.
Nhìn hai người trước đây rõ ràng không bằng mình đột nhiên chạy tới phía trước mình, đây là đâm tâm nhất.
Trên thực tế Nhị hoàng tử thật nghĩ như vậy, hắn cũng không có dối trá phủ nhận: "Ngụy huynh, không nói gạt ngươi, ta không phục, ta không cam lòng."
Ngụy Quân gật gật đầu nói: "Ta nếu là ngươi, ta cũng không cam lòng."
"Thật sự?"
Nhị hoàng tử ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn về phía Ngụy Quân.
Ý tưởng chân thật này, chẳng sợ người ngoài có thể đoán được, nhưng hắn cũng chưa từng thừa nhận ở trước mặt người ngoài.
Bởi vì Nhị hoàng tử cho tới giờ cũng không là kẻ ngu xuẩn.
Hắn biết có một số chuyện mình tự nghĩ, nhưng không thể nói ra, nếu không hắn sẽ có nguy hiểm sinh mệnh.
Chỉ có ở trước mặt Ngụy Quân, hắn mới không nói dối, hắn tin tưởng nhân phẩm của Ngụy Quân.
Ngụy Quân xác nhận cách nói của mình: "Đương nhiên là thật, ngươi có tư cách không cam lòng, đây là nhân chi thường tình."
"Ngụy huynh, cảm ơn ngươi có thể lý giải ta."
Nhị hoàng tử hốc mắt càng đỏ.
"Ta kính ngươi một ly."
Ngụy Quân cùng Nhị hoàng tử cụng ly, sau khi uống một hơi cạn sạch, tiếp tục hỏi: "Cho nên ngươi đáp ứng mời chào của Huyễn Nguyệt à?"
"Nói thật, ta có động lòng, nàng hứa hẹn ta, Liên minh người tu chân sẽ toàn lực ủng hộ ta làm Hoàng đế Đại Càn. Nếu ta nguyện ý ở Đại Càn thi hành Cửu phẩm tiên tông chế, vô luận cuối cùng thành công hay không, Liên minh người tu chân đều sẽ tôn ta làm minh chủ đời tiếp theo.
"Ngụy Quân, ngươi có biết, Minh chủ Liên minh người tu chân, địa vị hoàn toàn không thấp hơn so Hoàng đế với Đại Càn, thậm chí còn hơn.
"Nhưng cuối cùng, ta vẫn cự tuyệt."