Trị bệnh quốc gia, cứu người trong thiên hạ (4)
Nói xong lời cuối cùng, Nhị hoàng tử hít một hơi thật sâu: "Ta không cam lòng, ta ghen tị, ta không phục, ta có oán khí. Nhưng mà bảo ta thông đồng với địch bán nước, chuyện như vậy không ta làm được. Ta đọc hơn hai mươi năm sách thánh hiền, biết có một số chuyện là không thể làm. Huynh đệ có thể va chạm, nhưng phải cùng chống người ngoài."
Ngụy Quân lúc này đây chủ động nâng chén: "Ta kính ngươi."
Nhị hoàng tử nhìn như chỉ làm chuyện mình nên làm, nhưng kiên trì của hắn, không biết bao nhiêu nhân vật lớn đều không làm được.
Ví dụ như dẫn đao thành nhất khoái.
Ví dụ như đại đội trưởng vận chuyển.
Bọn họ đều không làm được.
Từ trên khí khái cùng nhân phẩm, Nhị hoàng tử đều đáng để Ngụy Quân chủ động kính hắn một ly rượu.
Nhị hoàng tử cụng ly cùng Ngụy Quân.
"Ngụy huynh, không nói gạt ngươi, cự tuyệt Huyễn Nguyệt, ta cũng thực hối hận." Nhị hoàng tử uống rượu xong nói lời thật: "Dựa vào cái gì? Ta gian khổ học tập, tập văn luyện võ, vô số ngày đêm, ta cũng không dám lơi lỏng, mới được văn võ cả triều tán đồng. Ta làm hoàng tử kém sao? Ta trả giá nhiều như vậy mới đi đến giờ, chẳng lẽ cả đời này của ta, chỉ là vì làm một Vương gia ăn mà chờ chết? Nhìn một đám người trước đây căn bản không bằng ta giẫm lên trên đầu ta?"
Nhị hoàng tử càng nói càng kích động: "Mọi người nói mẫu bằng tử quý, mẫu hậu vì bồi dưỡng ta, tận tâm hết sức, dốc hết tâm can. Hai mươi năm trước, mẫu hậu cho ta địa vị cùng vinh quang cao nhất. Người chưa từng để ta thiệt thòi, ta lấy cái gì báo đáp người? Ngụy huynh, ta hẳn nên cam tâm sao? Ta làm sai cái gì? Dựa vào cái gì cuối cùng bị thương là ta?"
Ngụy Quân nhìn Nhị hoàng tử cảm xúc bùng nổ, thở dài không tiếng động.
Nhị hoàng tử quả thật không có sai.
Nhưng thế giới này, sao sẽ lấy ý chí của hắn mà vận chuyển chứ?
Xét đến cùng, Nhị hoàng tử vẫn không đủ mạnh.
Chỉ cần hắn đủ mạnh, sẽ không có mấy vấn đề này.
Nhưng câu trả lời này khẳng định không thể nói với Nhị hoàng tử.
Hắn tới là khuyên Nhị hoàng tử, không phải đến để lửa cháy đổ thêm dầu hoặc là nói nói mát nói mẻ.
Cho dù Ngụy Quân nói cho Nhị hoàng tử vì ngươi không đủ mạnh, thì Nhị hoàng tử cũng không có phương pháp để mạnh lên.
Lấy địa vị của hắn trước đây, nếu có thể mạnh lên, thì đã sớm mạnh lên.
Cho nên không cần phải nói lời thừa.
Ngụy Quân chỉ yên lặng cùng Nhị hoàng tử uống một ly rượu, sau đó trầm giọng hỏi: "Ngươi rất muốn làm Hoàng đế?"
"Đương nhiên, làm hoàng tử, ai không muốn làm Hoàng đế?" Nhị hoàng tử thản nhiên thừa nhận.
"Còn nhớ ngươi sớm nhất muốn làm Hoàng đế là năm nào không?" Ngụy Quân hỏi.
Nhị hoàng tử nhớ lại một chút, sau đó chậm rãi nói: "Năm mười tám tuổi."
Hắn không phải ban đầu chính là hoàng tử, bởi vì Càn đế trước đó là đệ đệ tiên đế.
Ngụy Quân tiếp tục hỏi: "Mấy năm nay phụ thân tiện nghi của ngươi vẫn uất ức sống ở dưới cái bóng của Liên minh người tu chân, ngươi sở dĩ muốn làm Hoàng đế, không vì Hoàng đế là chí cao vô thượng chứ?"
Nhị hoàng tử lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, ta lúc ấy chỉ nghĩ từ ta đến lĩnh Đại Càn sẽ tốt hơn. Người trẻ tuổi, luôn tràn ngập nhiệt tình chỉ điểm giang sơn, trào dâng văn tự."
Ngụy Quân nghe vậy khóe miệng nhếch lên, nâng tay búng ngón tay một cái.
Ngay sau đó, một mỹ nhân dáng người đầy đặn trống rỗng xuất hiện, duỗi cái lưng mỏi.
Phong tình vô hạn
Chu Phân Phương tựa như cảm ứng được cái gì, khóe miệng nhếch lên, tựa cười mà không cười liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, sau đó chuyển dời ánh mắt đến Nhị hoàng tử trên đầu.
"Chuyện ta đại khái đã biết, Ngụy Quân bảo ta lấy trải qua của bản thân hiện thân tới khuyên ngươi."
Chu Phân Phương đối với Nhị hoàng tử hiển nhiên không có nhiệt tình như đối với Ngụy Quân.
Nhưng làm Tế tửu Quốc Tử Giám, đối với dẫn đường học sinh lầm nhập lạc lối, Chu Phân Phương vẫn rất có một bộ.
Cái này cũng là nguyên nhân Ngụy Quân mời nàng ra mặt.
Đừng nhìn Chu Phân Phương thường xuyên miệng phun phân phương, nhưng học sinh thông qua nàng chỉ điểm mà trở về quỹ đạo cũng không phải số ít.
Phương diện này, Chu Phân Phương thật ra là chuyên nghiệp.
Hơn nữa trải qua của nàng cũng rất có sức thuyết phục.
"Tiểu Nhị à."
Nghe được Chu Phân Phương xưng hô đối với mình như vậy, Nhị hoàng tử khóe miệng co rút, nhưng không dám phản bác.
Nữ nhân này không chỉ thường xuyên miệng phun phân phương, nắm tay của nàng cũng rất cứng.
Tiểu Nhị thì Tiểu Nhị đi.
Vẫn dễ nghe hơn so với Tiểu Tam.
"Ngươi chính là một tên đầu gỗ, phàm ngươi có một nửa thông minh của Ngụy Quân, cũng không cần ta tốn nhiều võ mồm." Chu Phân Phương trào phúng nói.
Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, cắt ngang Chu Phân Phương thổi phồng đối với mình, nhắc nhở: "Lão sư, nói chính đề."
"Được rồi, đứa nhỏ xui xeo như ngươi không cần khen, thì ta tự khen chính mình. Tiểu Nhị à, ngươi phàm là có một phần mười thông minh của ta, cũng không cần ta tốn nhiều võ mồm."
Nhị hoàng tử: ". . ."
Ngụy Quân: ". . ."
Nữ nhân này nói là thật chọc đánh.
Danh bất hư truyền.
Chu Phân Phương cũng không có tiếp tục miệng phun phân phương, rốt cuộc nói đến chính đề: "Ta cũng không phải thổi phồng bản thân, năm đó ở thời điểm ta sáu tuổi, người trong nhà của ta vây quanh ta, hỏi lý tưởng của ta, ta nói ta muốn làm danh y. Người nhà của ta mười phần hài lòng đối với lý tưởng của ta, bà nội nói làm danh y tốt, được người tôn trọng. Gia gia nói trừ bỏ được người tôn trọng ra, kiếm tiền cũng nhiều. Mỗ mỗ nói làm danh y, cho dù là quan to quý nhân, đối mặt danh y cũng phải khách khách khí khí. Cuối cùng cha ta thực hài lòng hỏi ta vì sao muốn làm danh y? Ta trả lời là —— không phải nói làm danh y có thể trị bệnh cứu người sao?"