Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (1)
Chu Phân Phương vừa dứt lời, Nhị hoàng tử cả người run lên.
Hắn quả thật vẫn là một người thực thông minh, Chu Phân Phương nói, hắn nghe hiểu.
Chu Phân Phương tiếp tục nói: "Không cần quên ngươi từng là đứa nhỏ như thế nào, cũng đừng quên ngươi từng muốn trở thành gười như thế nào.
"Ta ban đầu muốn làm thầy thuốc, chỉ bởi vì muốn trị bệnh cứu người, không có liên quan gì tới công danh lợi lộc địa vị xã hội. Cho nên sau đó ta làm thầy thuốc, trị rất nhiều bệnh, cứu rất nhiều người. Nhưng sau đó ta phát hiện học y cứu không được người Càn quốc, cho nên ta bỏ y theo nho, hiện tại trở thành Bán Thánh, nhưng vẫn là trị bệnh cứu người —— trị bệnh quốc gia, cứu người trong thiên hạ!
"Ta cho tới giờ vẫn không có quên sơ tâm của mình, Tiểu Nhị, ngươi thì sao? Sơ tâm ban đầu của ngươi, là làm Hoàng đế? Hay là để cho quốc gia trở nên tốt hơn?"
Nhị hoàng tử nói: "Để cho quốc gia trở nên tốt hơn."
Chu Phân Phương nói: "Hiện tại Đại Càn có tốt hơn hay không?"
Nhị hoàng tử trên mặt lộ ra nụ cười hổ thẹn cùng nhẹ nhàng: "Có, Đại Càn tốt hơn nhiều so với trước đây, cho dù là ta làm Hoàng đế, cũng không nhất định có thể làm tốt hơn."
"Cho nên, ngươi còn tự tìm phiền não không?"
Nhị hoàng tử đứng dậy, cúi người thật sâu với Chu Phân Phương.
"Nghe quân nói chuyện một buổi, thắng đọc sách mười năm, Chu Tế tửu nhận ta cúi đầu, đa tạ Chu Tế tửu chỉ điểm bến mê."
Chu Phân Phương thản nhiên nhận một lễ này của Nhị hoàng tử, sau đó đắc ý nhíu mày với Ngụy Quân, truyền âm nói: "Vừa rồi có dùng lưu ảnh thạch ảnh ghi lại biểu hiện phấn khích của vi sư không?"
Ngụy Quân: ". . ."
Tuy soái chỉ ba giây, nhưng Ngụy Quân cũng phải thừa nhận, mình vừa rồi cũng bị thu hút.
Nhưng mà ghi hình lại. . . Đương nhiên là không có khả năng.
Chu Phân Phương đoán được.
Cho nên nàng chắp hai tay sau lưng, làm đủ phong phạm cao nhân, sau đó tiếp tục truyền âm cho Ngụy Quân: "Ài, khen không ngươi người, chỗ ngươi phải học tập vi sư còn rất nhiều. Đã đoán được ngươi không có ghi lại, may mắn vi sư đã tự mình ghi lại. Một hồi ngươi tới chỗ ta lấy, ta hạn ngươi trong vòng 3 ngày, phục chế một ngàn phần lưu ảnh thạch, để cho người trong thiên hạ đều biết phong thái truyền kỳ của bản thánh."
Ngụy Quân: "⊙﹏⊙ "
Nghe thấy Chu Phân Phương nói thế, Ngụy Quân không nói nên lời.
Hắn xem như đã rõ, vì sao Nho gia nhiều người như vậy cuối cùng ngược lại là một Chu Phân Phương hậu sinh khả uý đổi nghề giữa chừng trở thành Bán Thánh.
Với nghị lực không biết xấu hổ này, nàng không thành thánh thì ai thành thánh?
Hơn nữa, Chu Phân Phương không chỉ mặt dày mà còn biết tầm quan trọng của tuyên truyền dư luận.
Tuyệt vời.
Ngụy Quân lén lút cho Chu Phân Phương một cái like.
Sau đó truyền âm: "Học sinh còn phải học tập lão sư thật nhiều."
Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Chu Phân Phương chắp hai tay sau lưng, cằm khẽ nâng, ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên, đừng tưởng rằng ngươi được những lão khốn đó tâng bốc thành tư chất Thánh nhân thì sẽ mạnh hơn ta thật. Ngươi còn non lắm."
"Vâng." Ngụy Quân tán đồng: "Da mặt ta quá mỏng, so với da mặt dày của lão sư ngươi quả thực là một trời một vực."
Chu Phân Phương nắm lấy cổ áo Ngụy Quân, không nói hai lời liền xách Ngụy Quân đi đến vườn Bách Thảo của mình.
Ngụy Quân nháy mắt: "Lão sư, ngươi muốn dạy giỗ ta không phải nên đi thư phòng Tam Dư sao? Đến vườn bách thảo làm gì? Chẳng lẽ ngươi đang ám thị cho ta?"
Chu Phân Phương nghe vậy liền đạp một cái.
Nhưng Ngụy Quân đã kịp thời tránh được.
"Quân tử động khẩu khẩu động thủ. Lão sư, ngươi thô lỗ quá rồi đấy."
Chu Phân Phương cười lạnh nói: "Bà đây là nữ nhân, không phải quân tử."
"Ngươi là Thánh nhân."
Chu Phân Phương cười giễu: "Thánh nhân cũng dựa vào tay chân chứ không dựa vào mồm mép."
Ngụy Quân chậc chậc một tiếng, bình tĩnh nói: "Nhỏ, tầm nhìn quá nhỏ. Lão sư, ngươi vẫn còn quá trẻ, không biết mọi sự vạn tồn tại trên thế gian này đều có tác dụng riêng của nó. Động khẩu thật ra chưa hẳn có hiểu quả kém hơn động thủ, phương diện này lão sư ngươi còn phải học tập nhiều vào."
Chu Phân Phương chớp mắt.
Hình như nàng hiểu được Ngụy Quân đang nói cái gì.
Nhưng nàng không thể tin.
"Ngươi đang đùa giỡn ta?" Chu Phân Phương nghe vậy.
Trong nháy mắt Ngụy Quân thay đổi sắc mặt, chính trực trả lời: "Lão sư, lời này của ngươi là ý gì? Ngươi là sư phụ của ta, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Trong lòng ta vẫn luôn xem ngươi là…”
Ngụy Quân còn chưa nói xong đã bị Chu Phân Phương nắm lấy cổ áo lần nữa.
"Lắm lời vô ích, ta cũng không có sở thích làm cha ngươi." Chu Phân Phương trào phúng nói: "Đi phòng sách tam dư, nói chính sự."
"Được."
Ngay sau đó, Ngụy Quân đã ngoan ngoãn ngồi ở đối diện Chu Phân Phương.
"Lão sư ngài muốn nói gì? Học sinh xin kính cẩn lắng nghe."
Chu Phân Phương nâng tay ném cho Ngụy Quân một hòn đá lưu ảnh, sau đó nói: "Nhớ sao chép mười nghìn bản, truyền khắp thiên hạ trong thời gian ngắn nhất."
Ngụy Quân: "…Không phải đã nói là một nghìn bản sao?"
Chu Phân Phương nói như lẽ đương nhiên: "Ngụy Quân, ta cảnh cáo ngươi, nói chuyện làm việc là phải có chứng cớ. Ai nói là một nghìn bản? Ngươi có chứng cớ không?"
Ngụy Quân giơ ngón giữa lên.
Người thế giới này còn chưa thể “get” được ý nghĩa của ngón giữa, nhưng Chu Phân Phương đã đoán được.
Đây chắc chắn không phải là cử chỉ cung kính gì.
Nhưng mà Chu Phân Phương nhịn.