Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1095 - Chương 1095. Tiên Y Nộ Mã Thiểu Niên Thì, Bất Phụ Thiều Hoa Hành Thả Tri (3)

Chương 1095. Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (3) Chương 1095. Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (3)

Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (3)

Chu Phân Phương là một người biết nặng nhẹ.

Nàng chắc chắn sẽ không lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.

"Trong lòng lão sư nắm chắc là được rồi. Nếu không còn chuyện gì khác thì ta đi sao chép đá lưu ảnh cho ngươi đây."

"Đợi một chút." Chu Phân Phương gọi Ngụy Quân lại: "Ta dẫn ngươi đến một nơi… Bỏ đi, còn chưa đến lúc đó, hơn nữa nơi đó ta cũng không thể tùy tiện đi được, ngươi đi trước đi."

Bộ dáng ngập ngừng lưỡng lực của Chu Phân Phương khiến Ngụy Quân có hơi nghi hoặc.

"Lão sư ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào?"

"Không có gì, còn chưa đến lúc bọn họ ra mắt. Ngươi cũng đừng hỏi nhiều, cục diện không có nghiêm trọng đến mức đó đâu. Ngụy Quân, ngươi hiện tại đã là Thái Sử Công, nhất định phải hết sức bảo vệ đại cuộc của Đại Càn cho tốt, đây chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với Đại Càn."

Ngụy Quân nhìn Chu Phân Phương một cái, thấy Chu Phân Phương thật sự không muốn nói, hắn nhún vai, cũng không có hỏi thêm nữa.

Từ lời nói của Chu Phân Phương, hắn không cần hỏi cũng đoán được, điều Chu Phân Phương muốn nói có lẽ là nội tình của Đại Càn.

Ngụy Quân quả thật không có hứng thú gì về chuyện này.

Bởi vì kiếp này hắn thật sự rất được người ta thích.

Nếu ngay cả nội tình của Đại Càn cũng trở thành tín đồ của hắn, một lòng một dạ bảo vệ hắn an toàn, như thế Ngụy Quân thật sự khóc không ra nước mắt.

Hắn còn chưa buông tha hy vọng tìm chết của mình đâu.

Ở bên khác.

Khi Chu Phân Phương đang cùng Ngụy Quân thương lượng làm sao khiến cho Ngụy Quân giúp mình nêu cao tên tuổi, Nhị hoàng tử bị mấy câu nói của Chu Phân Phương đánh thức cũng đã đi tới Khôn Ninh cung của Hoàng hậu.

Hắn phát hiện Hoàng hậu đang khóc.

Hơn nữa còn cố ý để cho hắn nhìn thấy.

Nhị hoàng tử rất bất đắc dĩ.

"Mẫu hậu."

"Tử Thần, con đã đến rồi."

Hoàng hậu nắm lấy tay Nhị hoàng tử, hốc mắt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Tử Thần, phụ hoàng con… phụ hoàng con đúng là đồ vô dụng a!"

Hoàng hậu nương nương bật ra một câu đã kìm nén ở trong lòng rất lâu.

Trước kia nàng đã có suy nghĩ này.

Nhưng nàng không dám nói.

Hôm nay khi được Huyễn Nguyệt nhắc nhở, Hoàng hậu nương nương xem như đã thấy rõ bản tính của Càn đế.

Hoàng hậu rất khó chịu.

Trước kia là lão nương mắt bị mù mới có thể coi trọng cái đồ vô dụng như vậy.

Đối với lời của Hoàng hậu, Nhị hoàng tử rất bình tĩnh.

Suy nghĩ giống thế cũng không phải chỉ mình Hoàng hậu có.

Hắn phận làm con cũng đã trào phúng trong lòng không biết bao nhiêu lần.

"Mẫu hậu, người cũng không phải ngày đầu tiên biết chuyện này, sao lại còn nổi giận như thế chứ?" Nhị hoàng tử khuyên nhủ.

Hoàng hậu nghẹn ngào: "Trước kia ta vẫn còn kiếm cớ cho hắn, cho rằng hắn là đang nằm gai nếm mật, làm kẻ địch lơ là, nhưng thực tế bản chất của hắn là một người trí dũng kiệt xuất có tâm địa vô cùng mạnh mẽ, hắn nhất định có thể bảo vệ mẹ con chúng ta. Ta sai rồi, Tử Thần, hắn ta thật sự chính là một gã hèn nhát, hắn chỉ trơ mắt nhìn ta bị ngoại thần ức hiếp."

Nhị hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Ức hiếp người chỗ nào? Mẫu hậu, người cũng đừng nói quá lên như thế."

Huyễn Nguyệt từng đi tìm hắn, nói hết cho hắn toàn bộ chuyện xảy ra ở điện Thanh Tâm.

Toàn bộ quá trình không hề thêm mắm dặm muối.

Huyễn Nguyệt là một người thông minh. Nàng cho rằng Liên minh tu chân giả và Nhị hoàng tử cùng với Hoàng hậu nương nương đều có lợi ích chung, cho nên giữa bọn họ không cần phải nghi kỵ lẫn nhau.

Thẳng thắn thành khẩn mới là phương thức trao đổi tốt nhất.

Cho nên nàng nói trắng ra hết thảy, nói tất cả những gì thực sự đã xảy ra.

Nhị hoàng tử đương nhiên không cho rằng Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo đang ức hiếp Hoàng hậu.

"Mẫu hậu, Bạch đại nhân và Lục đại nhân chẳng qua chỉ là đang tận trung với cương vị công tác mà thôi. Bọn họ chưa hề đụng vào một sợi tóc của người, người cũng đừng trách tội bọn họ làm chi." Nhị hoàng tử nói.

Hoàng hậu giận dữ: "Bọn họ nói lời bất kính với ta."

Nhị hoàng tử buông tay nói: "Mẫu hậu, Đại Càn cũng đã sớm huỷ bỏ điều luật kết tội vì lời nói. Hơn nữa tạm không nhắc đến Lục đại nhân, Bạch Khuynh Tâm Bạch đại nhân năm đó mặc dù đối diện với Quốc sư một tay che trời, nhưng vẫn lựa chọn chấp pháp công bằng. Ngài tỏ thái độ ở trước mặt nàng vốn không phải là một lựa chọn sáng suốt đâu."

Hoàng hậu nghe Nhị hoàng tử nói như vậy, lập tức ôm ngực.

"Ngay cả con cũng ức hiếp ta, ngay cả con cũng không đứng về phía ta. Mẫu hậu làm những điều này rốt cuộc là vì ai?"

Hoàng hậu khổ sở trong lòng.

Nhị hoàng tử đỡ Hoàng hậu, vỗ nhẹ sau lưng nàng, một bên giúp Hoàng hậu thuận khí, một bên nghiêm túc nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu, con biết người đều là vì tốt cho con. Thật ra từ sau khi Huyễn Nguyệt rời khỏi hoàng cung, cũng đã đi đến vương phủ của ta, trao đổi sâu với ta."

"Vậy sao?"

Tinh thần Hoàng hậu chấn động, nói với Nhị hoàng tử: "Tử Thần, con không phải sợ. Thực lực của Liên minh tu chân giả vẫn rất mạnh, con xem phụ hoàng con dọa nhiều năm như vậy cũng không dám đụng độ trực tiếp với Liên minh tu chân giả là biết. Hợp tác cùng Liên minh tu chân giả sẽ không sai, con nhất định có thể lấy được thứ vốn dĩ thuộc về con."

"Con từ chối rồi."

Giọng điệu Nhị hoàng tử không một gợn sóng, thậm chí mặt còn treo nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment