Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri (4)
Nhìn Hoàng hậu đang kinh ngạc, Nhị hoàng tử dịu giọng nói: "Mẫu hậu, người không nghe lầm đâu, con từ chối rồi."
"Ngươi… Ngươi…"
Hoàng hậu chỉ vào Nhị hoàng tử, trong ánh mắt toát lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Mẫu hậu, huynh đệ có thể bất hoà, nhưng lại có thể đoàn kết đối phó với kẻ thù bên ngoài. Bảo con cấu kết với ngoại địch, thông đồng với địch bán nước, loại chuyện này, con không làm được."
"Muốn dẹp ngoại trước hết phải an nội. Đạo lý này con cũng không hiểu sao?" Hoàng hậu vô cùng đau đớn.
Nhị hoàng tử lắc đầu nói: "Chỉ là kẻ dã tâm viện một cái cớ cho dã tâm của mình mà thôi. Hậu quả của muốn dẹp ngoại trước hết phải an nội, chắc chắn là người nhà đau, kẻ thù khoái. Hơn nữa, thực lực của Liên minh tu chân giả vốn mạnh hơn chúng ta, chúng ta lại nội đấu, thì lấy cái gì dẹp ngoại? Không có khả năng, chuyện lừa mình dối người ta không làm được."
"Tử Thần, con luôn hiểu chuyện như vậy, nhưng mà dựa vào đâu đến cuối cùng người phải hy sinh và nhượng bộ đều là con?"
Hoàng hậu một nâng khuôn mặt Nhị hoàng tử lên, đau lòng nhìn Nhị hoàng tử, cười khổ nói: "Ta có hơi hối hận, có phải ta dạy con quá hiểu chuyện hay không, khiến cho con chỉ biết hy sinh mình, quên mình vì người, lại không có dạy con người không vì mình trời tru đất diệt. Con nhìn những người khác xem, bọn họ cũng không có vì đại cục mà từ bỏ lợi ích của mình."
"Mẫu hậu, có đó." Nhị hoàng tử cười dịu dàng, từ tốn mở miệng: "Lục Nguyên Hạo, kẻ bất kính trong lời của người, hắn tham gia cuộc tranh bá thiên kiêu, đối địch với Lạt Ma chuyển thế Nhất Trần, chẳng lẽ không phải đang liều mạng vì nước hay sao?"
Dừng một chút, Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Còn có Bạch Khuynh Tâm Bạch đại nhân, năm đó đệ tử Trường Sinh tông sát hại dân chúng Đại Càn ta, cả triều văn võ ai cũng không nói được một lời, ngay cả phụ hoàng cũng làm đà điểu không đếm xỉa đến chuyện này. Chỉ có Bạch đại nhân đứng ra, đưa đệ tử đó của Trường Sinh tông ra công lý, vì thế nàng đã mất đi một đôi mắt. Mẫu hậu, Bạch đại nhân không phải đang hy sinh mình vì Đại Càn sao?"
Hoàng hậu không nói gì.
"Còn có Dương đại soái, Cơ Soái, Lục Ty trưởng, kể cả Thượng Quan Thừa tướng. Bọn họ là đại thần quyền cao chức trọng, trong lúc quốc gia nguy nan, bọn họ cũng có cũng đủ cơ hội bàn chuyện hợp tác cùng Liên minh tu chân giả, giành được một địa vị không tồi ở Liên minh tu chân giả. Nhưng trên thực tế thì sao, con gái của họ chết trận sa trường, họ vốn có thể an hưởng vinh hoa phú quý thậm chí trường sinh, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn dốc sức vì đất nước.
"Còn có Ngụy Quân Ngụy đại nhân, mẫu hậu, người để tay lên ngực tự hỏi xem, mọi chuyện Ngụy đại nhân làm có cái nào là vì lợi ích của riêng hắn không? Vì sự quật khởi của Đại Càn, Ngụy đại nhân đã mạo hiểm bao nhiêu lần?
"Mẫu hậu, vì Đại Càn, rất nhiều người đã và đang hy sinh. So với rất nhiều người đó, mọi sự hy sinh của con thật sự là nhỏ bé không đáng kể."
Nói tới đây, Nhị hoàng tử cười khổ nói: "Là hoàng tử của Đại Càn, hiện nay cũng đã hai mươi năm thanh xuân, nhưng đối với quốc gia mà nói ta chưa từng lập được công lớn nào. Mẫu hậu, người có trái tim từ mẫu, tấm lòng thương con, cho nên thấy bất bình thay con. Nhưng mà con thật sự có tư cách tức giận bất bình sao? Con thật sự có tư cách tủi thân oan ức sao?"
"Con đương nhiên là có tư cách."
Hoàng hậu trả lời như chém đinh chặt sắt: "Tử Thần, con không cần so với bọn họ, con và bọn họ không giống nhau. Bọn họ đều là thần tử, mà con là hoàng tử. Con mang trong mình huyết thống của hoàng đế, sinh ra đã quang vinh tôn quý hơn bọn họ rồi."
Nhị hoàng tử hỏi ngược lại: "Mẫu hậu, nếu con và Ngụy đại nhân đứng chung một chỗ, người trong thiên hạ thật sự sẽ cho rằng huyết thống của con tôn quý hơn Nguỵ đại nhân sao?"
Hoàng hậu không nói gì.
Nhị hoàng tử trầm giọng nói: "Mẫu hậu, nếu có một ngày, huyết thống trong cơ thể con có thể vinh quang vì con, mà không phải con vinh quang nhờ vào huyết thống, khi đó con mới chân chính trở thành là một người con khiến người kiêu ngạo. Con của hiện, còn lâu mới bằng.
"Mẫu hậu, con biết người là vì muốn tốt cho con, vậy con xin người hãy tôn trọng ý kiến của con.
"Đại kiếp nạn ngàn năm đã sắp giáng xuống, Đại Càn sắp sửa gặp phải loạn trong giặc ngoài. Chư thần trên trời như hổ rình mồi, tu sĩ nhân gian cũng nguy hiểm trùng trùng, thế giới đang rung chuyển, Đại Càn đang là trung tâm của sự bất ổn.
"Mẫu hậu, con không làm tội nhân thiên cổ, con muốn làm một người con khiến cho người kiêu ngạo, một hoàng tử xứng đáng cới huyết mạch của mình. Vương giả không tôn quý bởi vì huyết thống, mà chính người đó khiến vương giả trở nên tôn quý! Ta sẽ trở thành vương giả chân chính, mẫu hậu, người tin tưởng con chứ?"
Nhìn Nhị hoàng tử đan cực kỳ nghiêm túc, sau khi cơn kinh ngạc qua đi, Hoàng hậu nương nương ôm chầm lấy Nhị hoàng tử, lệ trong mắt lại trào ra.
Chẳng qua, lần này là nước mắt vui mừng.
"Tử Thần, con trưởng thành rồi."
"Đúng vậy, con trưởng thành rồi." Nhị hoàng tử nói.
Tiên y nộ mã thiểu niên thì, bất phụ thiều hoa hành thả tri!
Đây mới là bộ dáng thiếu niên nên có.