Có nội gián, lập tức ngừng giao dịch (2)
"Chuyện biết chịu nhẫn nhục không phải Liên minh người tu chân không thể làm, nhưng mà phải xác định Chu Tế tửu có thể giúp được bọn họ. Ngụy Quân, ta thấy ý tứ của ngươi, có vẻ như Chu Tế tửu căn bản không thể giúp bọn họ?"
"Chắc chắn không giúp được."
Thương tích do chính lão sư tốt của mình tạo ra, ngoại trừ mình ra thì những người khác căn bản không thể chống lại được.
Chính là không cùng đẳng cấp.
Bản thân Chu Phân Phương cũng biết điểm ấy, cho nên mục đích của nàng rất rõ ràng —— chính là lừa đảo, không làm mà vẫn có ăn.
Bạch Khuynh Tâm nhắc nhở: "Vậy ngươi phải nhớ nhắc nhở Chu Tế tửu chú ý an toàn, đám người tu hành của Liên minh người tu chân đều là những kẻ ngang ngược giết người không chớp mắt, bọn hắn rất hiếm khi ngậm bồ hòn làm ngọt."
"Đã nhắc rồi, nhưng nàng ta không coi trọng lắm. Nàng ta cũng không phải ngu ngốc, có lẽ trong lòng cũng nắm chắc."
Ngụy Quân cảm thấy Chu Phân Phương có thể sẽ không lấy tính mạng mình ra nói giỡn.
Đám tu hành giả của Liên minh người tu chân cũng cho rằng như thế.
Tuy kế hoạch lôi kéo Hoàng hậu và Nhị hoàng tử của Huyễn Nguyệt thất bại, nhưng mà Liên minh người tu chân cũng không có từ bỏ Chu Phân Phương.
Mặc dù thoạt nhìn thái độ của Chu Phân Phương có vẻ bất lợi cho bọn hắn, vả lại từ ảnh hưởng khi công khai đá lưu ảnh cũng nhìn ra được lập trường chân thực của Chu Phân Phương.
Nhưng bọn hắn vẫn không muốn từ bỏ.
Con người bao giờ cũng giỏi lừa mình dối người, muốn nhìn thấy chuyện mình muốn thấy.
Những tu hành giả của Liên minh người tu chân cũng không phải ngoại lệ.
Nhất là còn đề cập đến an toàn tính mệnh của bọn hắn.
Cho nên trong cuộc họp nội bộ của Liên minh người tu chân , bọn họ đã bàn bạc qua, cuối cùng vẫn quyết định giao thiệp với Chu Phân Phương.
Nguyên Minh Chủ cuối cùng cũng quyết định: "Biểu giá Chu Phân Phương đưa ra rất vô lý, nhưng chính là vì quá mức vô lý, cho nên cô ta mới không dám dễ dàng lừa gạt chúng ta. Cô ta hẳn là rất rõ ràng sức nặng của lời chào giá của mình. Một khi cô ta trị không hết thương tích của chúng ta thì chẳng khác nào đang tìm chết, hơn nữa cũng sẽ khiến Đại Càn trực tiếp hứng chịu cơn thịnh nộ của chúng ta. Cho nên ta tin Chu Phân Phương sẽ đưa ra lựa chọn chính xác, cũng tin cô ta không dám trở về."
Huyễn Nguyệt cũng không nghi ngờ quyết định của Nguyên Minh Chủ, nàng cũng là một thành viên trong đội thương binh.
Nhưng bản thân nàng đã từng tiếp xúc với Chu Phân Phương, cho nên càng thêm hiểu rõ thái độ của Chu Phân Phương.
Nhớ tới Chu Phân Phương, Huyễn Nguyệt cứ cảm thấy chuyện có lẽ sẽ không thuận lợi như vậy.
Hơn nữa, có một điều nàng cũng chưa quên.
"Ta muốn nhắc nhở mọi người một chút, trước kia Doãn đại sư từng nói, đối với thương thế của chúng ta Hạo Nhiên Chính Khí chỉ sợ không có tác dụng gì." Huyễn Nguyệt nhắc nhở.
Đây là sự thật.
Nếu không có Doãn Mặc, bọn họ căn bản cũng không biết mình bị thương.
Mà lúc đó Doãn Mặc đã đưa ra phán đoán:
Đối với thương thế của bọn họ, Hạo Nhiên Chính Khí là vô hiệu.
Nhưng trước đó thì bọn họ tin phán đoán của Doãn Mặc.
Nhưng mà sau đó thì…
"Doãn đại sư tuy học cứu thiên nhân, nhưng dù sao không phải thầy thuốc."
"Doãn đại sư cũng nói rồi, đừng có tôn sùng hắn quá, chân lý là sự tồn tại khách quan, sẽ không vì phán đoán chủ quan của bất kỳ ai mà sinh ra lệch lạc."
"Ai cũng có thể phạm sai lầm, Doãn đại sư cũng không ngoại lệ."
Nguyên Minh Chủ gõ bàn, không cho mọi người tiếp tục nói nữa.
Hắn biết mọi người vì sao lại nói như vậy.
"Mọi người không phải không tin vào phán đoán của Doãn đại sư, mà là không muốn tin tưởng. Không giấu diếm mọi người, ta cũng như vậy. Điềm xấu màu đỏ trong cơ thể giống như đang gióng lên hồi chuông báo tang cho chúng ta, mỗi người chúng ta đều muốn mau chóng loại trừ nó. Mà Chu Phân Phương rất có thể là người sẽ giúp được chúng ta, cho nên chúng ta ai ai cũng không muốn phá vỡ tính khả thi này.
"Nhưng Huyễn Nguyệt nhắc nhở cũng đúng, chúng ta không thể ký thác toàn bộ hy vọng ở trên người Chu Phân Phương. Bất cứ việc gì cũng phải chuẩn bị đôi đường, không có Chu Phân Phương, chúng ta vẫn phải tiếp tục nghĩ cách.
"Hơn nữa, chúng ta không thể để cho Chu Phân Phương bởi vì chuyện này mà hoàn toàn nắm lấy mạch máu chúng ta. Cho nên, bất luận lần này Chu Phân Phương có thể chữa khỏi cho chúng ta hay không, chúng ta cũng nên có cách xử trí nhất định đối với cô ta, miễn cho cô ta đuôi to khó vẫy."
Không nghi ngờ gì khi Nguyên Minh Chủ suy xét vấn đề vô cùng lâu dài.
Những người khác sau khi nghe thấy đều có hơi giật mình.
Một giây trước bọn hắn còn đang thảo luận phải làm sao để nhận được sự giúp đỡ Chu Phân Phương giúp đỡ, khiến cho nàng trị trương cho bọn hắn, hiện tại quay đầu lại đã bắt đầu cân nhắc đến cách đối phó thậm chí là thủ tiêu Chu Phân Phương.
Tuy Nguyên Minh Chủ không có nói thẳng là "thủ tiêu", nhưng ý tứ chính là như thế. Mọi người đều là người thông minh, đương nhiên có thể nghe hiểu.
Biến hoá cũng quá nhanh rồi.
Bọn họ cũng có chút không theo kịp tư duy của Nguyên Minh Chủ.
Nhưng sau khi phản ứng trở lại, những người tu hành này lập tức thể hiện Lang Gia bảng (lyb) của mình.
Toàn bộ đều ủng hộ đề nghị của Nguyên Minh Chủ, không ai phản đối.