Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch (1)
"Vâng."
Đối với nhiệm vụ Nguyên Minh Chủ giao cho, Trần Già đáp ứng quả quyết.
Cuối cùng hắn có chút lo lắng nhìn về phía Nguyên Minh Chủ.
"Minh chủ, ngài sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Chu Phân Phương rõ ràng là cố ý nhằm vào ngài, cũng cố ý kích động những người thù hận ngài trong Liên minh. Chu Phân Phương đáng chết, ta hận không giết cô ta ngay lập tức, đáng tiếc ta không có năng lực đó."
Sát khí của Trần Già lan ra bốn phía, khiến cho Nguyên Minh Chủ có chút chấn động.
Lúc này Nguyên Minh Chủ bỗng nhiên ý thức được một chuyện:
Quốc sư là bị Chu Phân Phương giết chết.
Mà mọi người đều biết, Quốc sư và Trần Già tình như cha con.
Cho nên, Trần Già và Chu Phân Phương là có thù giết cha.
Thù giết cha không đội trời chung, đã rõ Trần Già vì sao hắn lại trung thành với hắn như vậy.
Thì ra bọn họ có chung kẻ địch.
Chuyện này so với lợi ích gắn liền càng vững chắc hơn.
Trần Già, là người tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Sau khi Nguyên Minh Chủ ý thức được điểm ấy, ánh mắt nhìn Trần Già lại càng thêm tán thưởng.
"Không cần sốt ruột, bổn tọa một ngày chưa chết thì vẫn là Minh chủ của Liên minh người tu chân, Liên minh người tu chân vẫn là do bổn tọa định đoạt."
Nguyên Minh Chủ trầm giọng nói: "Trần Già, về sau nếu như ngươi có bất kỳ vấn đề gì đều có thể tìm thẳng đến bổn tọa. Ngoài ra, ta cho ngươi một khối lệnh bài minh chủ, từ nay về sau ngươi có thể tự do ra vào Tàng thư các và kho tài nguyên của Liên minh. Trưởng thành chín chắn nhanh nhất có thể, muốn cái gì thì tới tìm ta. Trần Già, ta rất mong chờ cái ngày ngươi báo thù cho sư phụ mình."
Vành mắt Trần Già nháy mắt đỏ bừng, cả người đều đang run rẩy, toả ra hơi thở của ‘thù hận’.
"Tạ ơn minh chủ! Cuối cùng sẽ có một ngày, ta chắc chắn sẽ báo thù cho sư phụ, tự tay đâm Chu Phân Phương, cúng tế sư phụ trên trời có linh thiêng."
Giờ khắc này, lòng hiếu thảo của Trần Già làm trời cảm động, làm đất cảm động, cũng làm Nguyên Minh Chủ cảm động.
Có đồ đệ như thế thì còn cầu gì nữa?
Quốc sư trên trời có linh thiên nhất định cũng sẽ rất vui mừng thanh thản.
…
Trần Già không biết Nguyên Minh Chủ đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà hắn rõ ràng cảm nhận được Nguyên Minh Chủ rất vui mừng.
Như vậy thì quá tốt.
Tất cả đều đang đi theo tiết tấu ban đầu mà hắn lập sẵn.
Đối với nhiệm vụ mà Nguyên Minh Chủ giao cho hắn, Trần Già đương nhiên sẽ tận tâm tận lực hoàn thành.
Dù sao Nguyên Minh Chủ cũng kêu hắn đi bắt người của Lục địa Tây.
Đối với việc này Trần Già vô cùng hăng hái.
Hắn và Ngụy Quân thông tri cho nhau, hắn nói cho Nguỵ Quân về phản ứng của Nguyên Minh Chủ, sau đó liền ra tay bắt Lục địa Tây gánh cái tội này.
Nguyên Minh Chủ là một người thông minh, hắn biết cho dù bên trong Liên minh người tu chân rốt cuộc có phản đồ hay không thì cuối cùng kết quả vẫn sẽ là không.
Nếu không lòng người xa cách, đội ngũ sẽ không dễ dẫn dắt.
Cho nên cái nồi này chỉ có thể để lục địa Tây gánh.
Có Đại Càn bảo kê, Lục địa Tây cũng không thể nào vượt qua Đại Càn, trực tiếp gây phiền toái cho bọn hắn được.
Cái này cũng là lý do Nguyên Minh Chủ không dám để cho Yêu đình gánh nồi.
Yêu đình thật sự có thể gây phiền phức cho bọn hắn.
Lúc này, Ngụy Quân lại đưa ra một kiến nghị cho Trần Già:
"Nói những chuyện xảy ra ở chỗ Nguyên Minh Chủ cho Trần Trường Sinh đi."
Trần Già: "Hả?"
Nghiêm khắc mà nói, hành vi bỏ qua Trần Trường Sinh và bẩm báo trực tiếp cho Nguyên Minh Chủ của hắn quả thật đã là báo cáo vượt cấp.
Đây là điều đại kỵ ở nơi làm việc.
Lãnh đạo trực thuộc của bạn tuyệt đối sẽ không thích cách làm này.
Cho nên Trần Già vốn vẫn muốn giữ bí mật, tuyệt đối không thể để cho Trần Trường Sinh biết, dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là đệ tử Trường Sinh tông chứ không phải đệ tử của Nguyên Minh Chủ.
Nhưng mà Trần Già phản ứng rất nhanh.
Ngụy Quân vừa nói như thế, Trần Già liền ý thức được Ngụy Quân muốn bảo hắn làm gì.
"Gián điệp ba mang?"
"Đúng, hãy biến Trần Trường Sinh và Nguyên Minh Chủ trở thành trợ thủ của ngươi. Đi nước đôi, phải bảo đảm tối đa cho sự an toàn và địa vị của ngươi. Đương nhiên, rủi ro cũng sẽ bởi vậy mà tăng nhiều."
Gián điệp ba mang, cũng có nghĩa là nguy hiểm đến từ ba hướng.
Người Đại Càn coi Trần Già trở thành nhân tài mới xuất hiện của Liên minh người tu chân, không ít người đều mong mỏi Trần Già bị tiêu diệt, lúc đó mới nhẹ nhõm sung sướng được.
Nhưng nếu như biết Trần Già đã muốn âm thầm nương nhờ Nguyên Minh Chủ, thế thì Trần Trường Sinh cũng rất dễ sinh ra sát ý với Trần Già.
Đồng thời nếu như Nguyên Minh Chủ biết Trần Già vừa quay đầu đã bán đứng hắn, một lần nữa về với vòng tay của Trường Sinh tông, vậy Nguyên Minh Chủ cũng sẽ không nương tay.
Trần Già làm như vậy, cơ hội thành công rất lớn, nhưng rủi ro cũng theo đó mà tăng lên.
Nhưng phú quý là cầu trong hiểm nguy.
Trần Già sắp xếp mọi suy nghĩ của mình xong, vẫn quyết định cược một phen.
"Cứ thế đi! Chúng ta không có tư cách đòi hỏi sự ổn định. Cho dù bị phát hiện thì cũng là vấn đề của nội bộ Liên minh người tu chân."
Trần Già đưa ra quyết định.
Ngụy Quân đương nhiên sẽ không ngồi nhìn Trần Già lâm vào nguy hiểm.
Đối với Trần Già, Ngụy Quân vẫn coi hắn như một người bạn.