Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch (3)
"Đúng rồi, ngươi thật sự có thể chữa khỏi thương thế cho bọn hắn à?" Chu Phân Phương hỏi.
Điều này rất quan trọng.
Nếu không có điều kiện tiên quyết này, đám người tu hành của Liên minh tu chân giả cũng không phải kẻ ngốc, bọn hắn sẽ không vì một chuyện vô căn cứ mà khai chiến với Nguyên Minh Chủ.
Chỉ khi nhìn thấy hiệu quả chân thực thì bọn hắn mới sẽ lựa chọn phản bội.
Thấy Chu Phân Phương hỏi thế, Ngụy Quân nở một nụ cười tự tin, hào quang màu trắng trong tay lập tức ngưng tụ lại thành một quả cầu nhỏ.
Nếu như Ma Quân ở hiện trường chắc chắn đã rớt nước miếng bổ nhào qua rồi.
Đây chính là năng lượng chính mà Ma Quân cần.
Thương tích của đám tu hành giả Liên minh tu chân giả nhỏ hơn Ma Quân rất nhiều, căn bản không cần lo lắng.
"Cái này là một nắm Hạo Nhiên Chính Khí, hẳn là cũng đủ chữa khỏi cho Trần Trường Sinh rồi. Nhưng cá nhân ta kiến nghị, lão sư ngươi tốt nhất là trị một nửa cho hắn, nửa còn lại chờ hắn hoàn thành ước định rồi hãy nói." Ngụy Quân góp ý: "Nếu như chữa lành cho Trần Trường Sinh, hắn chưa chắc sẽ tuân thủ ước định, Trần Trường Sinh cũng không phải là loại tốt lành gì."
Chu Phân Phương chỉ vào Ngụy Quân, tặc lưỡi ngạc nhiên: "Một thánh hiền tại thế ôn hậu, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, lễ nhượng như ta sao lại bồi dưỡng ra một đồ đệ xấu xa như ngươi chứ."
Ngụy Quân: "…"
Ngươi đúng là khoe khoang không biết ngượng.
Sự thật chứng minh, da mặt Chu Phân Phương không phải dày bình thường.
Chu Phân Phương liền nói tiếp: "Ngươi thật xấu xa, nhưng ta thích!"
Nụ cười trên gương mặt nàng đã ló ra, ánh mắt cũng không có tiêu cự.
Không ngoài dự liệu, nàng đang mặc sức tưởng tượng viễn cảnh Liên minh tu chân giả nội loạn.
Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Lão sư, lạc đề rồi, nói chính sự."
Bị Ngụy Quân gọi trở về thực tại, Chu Phân Phương có chút tiếc nuối.
"Tiếc là trong dự đoán mới nãy của ta, Trần Trường Sinh cũng đã bị Nguyên Minh Chủ đánh chết rồi."
Ngụy Quân lớn tiếng ho khan: "Lão sư, ngươi đúng là gì cũng dám nghĩ."
"Đương nhiên, dám nghĩ mới dám làm. Ngươi cũng không tồi, ta tự mình nghiệm chứng."
Chu Phân Phương nói xong, Ngụy Quân cùng Chu Phân Phương đồng thời trừng mắt nhìn.
Sao lại cảm thấy đoạn đối thoại vừa rồi cứ sai sai nhỉ?
Nhưng không quan trọng.
Quan trọng vẫn là tiến hành dựa theo kế hoạch.
Ngụy Quân phát năng lượng chính này của mình cho Chu Phân Phương.
Mà một bên khác, Trần Già cũng đã thu phục Trần Trường Sinh.
Chuyện này rất đơn giản.
Trần Già chỉ nói cho Trần Trường Sinh đã xảy ra chuyện gì cùng với lúc ứng đối với Nguyên Minh Chủ.
Sau đó Trần Trường Sinh lập tức phái người đến giao thiệp với Chu Phân Phương.
Trần Trường Sinh cũng biết Trần Già và Chu Phân Phương không đội trời chung, cho nên lần này hắn không dùng đến Trần Già, hoàn toàn loại Trần Già ra khỏi sự việc này.
Trần Trường Sinh dùng tuyến người của mình trong Trường Sinh tông, rất thuận lợi đã liên hệ được với Chu Phân Phương.
Mà Chu Phân Phương đương nhiên cũng bắt nhịp được với Trần Trường Sinh.
Hai bên đã ước định đi tới thành Thiên Nguyên, và Trần Trường Sinh sẽ do Chu Phân Phương trị thương.
Trần Trường Sinh càng gấp gáp hơn Chu Phân Phương, cho nên ở sau khi nhận được lời hứa hẹn của Chu Phân Phương, hắn đã lập tức đuổi tới thành Thiên Nguyên.
Ngược lại là Chu Phân Phương có hơi khiếp đảm khi mọi việc đổ lên đầu.
"Ngụy Quân, ngươi chắc là có thể chứ?"
"Chắc! Lão sư, dũng cảm tiến lên đi. Chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch."
"Được, lần này nếu như không thành công, ta sẽ trở về chặt đầu ngươi xuống làm bóng đá." Chu Phân Phương hung ác nói.
Phi vụ lần này bọn họ làm rất là lớn.
Nếu như bọn họ thành công, giữa đám người cấp cao trong Liên minh tu chân giả có thể sẽ nội loạn.
Cho nên Chu Phân Phương cũng hiếm khi cảm thấy tâm thần không an.
Chỉ có Ngụy Quân vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Kế hoạch này ban đầu là do Chu Phân Phương lập ra, nhưng mà cuối cùng người ra tay lại là Ngụy Quân.
Chút chuyện nhỏ ấy, đối với Thiên Đế đại nhân mà nói chỉ là muỗi.
Không đáng nhắc tới.
Cho nên tâm tình Ngụy Quân rất bình tĩnh, thậm chí còn có lòng dạ nói đùa: "Vặt đầu ta xuống làm bóng đá à? Lão sư nỡ sao?"
"Ngươi đợi đó."
Sau khi Chu Phân Phương thả ra lời lẽ hung ác liền hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi vào truyền tống trận.
Lúc này nên có nhạc nền vang lên.
Ngụy Quân thậm chí còn muốn xướng một khúc “Dịch thuỷ hàn”.
Nhưng hắn nhịn lại.
Bởi vì hắn nghĩ thể nào chuyến đi này của Chu Phân Phương nhất định sẽ bình an vô sự, cầu được ước thấy.
Tất cả đều ở trong tầm tay.
Sự thật quả thực cũng như vậy.
Nhận lấy một chùm Hạo Nhiên Chính Khí Ngụy Quân đưa cho, Chu Phân Phương bắt đầu thực hành, phát hiện chuyện còn nhẹ nhàng hơn so với trong dự liệu.
Nhưng ngày đầu tiên nàng cũng không thể hiện ra ngoài, thay vào đó là nghiên cứu tình trạng thương tích của Trần Trường Sinh rất nghiêm túc.
Bao gồm cả điềm xấu màu đỏ.
Loại này thực sự khiến cho nàng như lâm đại địch.
Nàng vận dụng toàn bộ sở học cả đời của mình, vào ngày đầu tiên đã dốc hết toàn lực trị liệu cho Trần Trường Sinh. Sự chuyên chú và đánh đổi đó đã hoàn toàn làm Trần Trường Sinh cảm động.
Trần Trường Sinh xác nhận rằng Chu Phân Phương quả thực đang tuân thủ lời hứa. Nàng đang dốc hết toàn lực chữa thương cho mình, những thái độ trước đó của Chu Phân Phương đều là thật.