Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch (4)
Đương nhiên, cảm động thì cảm động, nếu Chu Phân Phương không thể chữa khỏi cho hắn, vậy hắn chắc chắn cũng sẽ không vì cảm động mà đi giúp Chu Phân Phương đối phó với Nguyên Minh Chủ.
Ở phương diện này, Trần Trường Sinh vẫn biết nên làm gì và không nên làm gì.
Ngày đầu tiên, Chu Phân Phương dùng hết bản lĩnh toàn thân nhưng vẫn phải thất bại. Thương thế của Trần Trường Sinh không có cách nào trị khỏi cả.
Điều này rất bình thường.
Chu Phân Phương chỉ là Nho gia Bán Thánh của thế giới này.
Mà loại thương tích kiểu này đừng nói là tiểu thế giới, cho dù là chư thiên vạn giới mênh mông cũng không có mấy cao nhân có thể trị được nó.
Đây là tuyệt đối hàng duy đả kích, phi chiến chi tội.
Chỉ là chuyện này Chu Phân Phương không biết. Sau khi xác nhận mình căn bản không thể cứu được Trần Trường Sinh, Chu Phân Phương vô cùng buồn bã.
Nói cho cùng, người có thể trở thành cường giả, trong lòng ai mà không có mấy phần tự phụ chứ?
Ngược lại là Trần Trường Sinh, thất vọng thì thất vọng, nhưng hắn vẫn chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, chủ động an ủi Chu Phân Phương: "Chu Bán Thánh chớ nên nản chí ngã lòng. Thương thế của ta quả thật rất khó giải quyết, nếu không cũng sẽ không làm cho trên dưới Liên minh tu chân giả chúng ta bó tay chịu trói. Ngươi vừa mới tiếp xúc ngày đầu tiên, không có cách nào trị cũng là chuyện bình thường. Hôm nay ngươi đã rất mệt rồi, trở về nghỉ ngơi một chút, chúng ta ngày mai lại tiếp tục."
"Được, ngày mai tiếp tục." Chu Phân Phương đồng ý, trầm giọng nói: "Trần tông chủ, ta sẽ làm như đã hứa, nhất định dốc hết toàn lực chữa khỏi cho ngươi."
"Hôm nay ta đã cảm nhận được thành ý của Chu Bán Thánh." Trần Trường Sinh cảm kích nói.
Cho dù vết thương hắn có thể lành hay không, nhưng hắn sẽ nhớ kỹ lần ra tay tương trợ này của Chu Phân Phương.
Đương nhiên, cũng chỉ là nhớ.
Này đại người tu hành, cũng không phải là cá gì biết ân báo đáp nhân.
Sau khi từ biệt Trần Trường Sinh, Chu Phân Phương trở lại phòng của mình, một đêm không ngủ.
Nàng đang tự hỏi rốt cuộc nên hóa giải thương thế của Trần Trường Sinh như thế nào, nhưng mà mặc cho nàng vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp.
Chuyện này không phải nằm trong phạm vi năng lực của nàng.
Sau khi xác nhận mình thật sự không có cách nào, Chu Phân Phương bắt đầu tự hỏi một vấn đề:
"Ngụy Quân không phải đệ tử của lão nương sao? Sao hắn dám chắc có thể chữa khỏi loại thương tích này? Trên người Ngụy Quân có bí mật lớn."
Chu Phân Phương càng nghĩ, lại càng cảm thấy không thích hợp.
"Tuy thiên phú của Ngụy Quân rất tốt, nhưng mà suy đi tính lại, thời gian tu luyện của Ngụy Quân —— nhanh đến đáng sợ. Ai cũng nói Lục Nguyên Hạo là thiên tài đệ nhất ở phương diện tu luyện, nhưng nếu tính toán thời gian tu luyện, Lục Nguyên Hạo cũng không xứng xách dép cho Ngụy Quân.
"Có gì nói nấy, đệ tử yêu nghiệt kiểu này, có lẽ ta cũng không có tư cách làm sư phụ của hắn.
"Ngụy Quân có lẽ là đại lão chuyển thế đích thực, nói không chừng còn lợi hại hơn cả Thánh nhân."
Chu Phân Phương là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh.
Bằng không sau khi bỏ y theo Nho, nàng cũng không thể đổi nghề giữa chừng mà lại sừng sững trên đỉnh.
Dựa vào tin tức hiện có, Chu Phân Phương đã suy đoán ra lai lịch của Ngụy Quân chắc hẳn không bình thường.
Nhưng cho dù nàng có thông minh đi nữa cũng không thể đoán được thân phận của Ngụy Quân.
Bởi vì ngay cả khái niệm Thiên Đế nàng cũng không có.
Chu Phân Phương chỉ đoán lai lịch của Ngụy Quân hẳn là rất lợi hại, thậm chí còn mạnh hơn Thánh nhân.
Nhưng cụ thể rốt cuộc lợi hại đến mức độ nào, bản thân Chu Phân Phương cũng không rõ lắm.
Nháy mắt nàng đã xác định được một điều:
"Hiện tại không đánh đồ đệ cưng mấy trận, ngày sau sẽ không còn cơ hội đánh nữa.
"Hơn nữa nói không chừng còn phải ôm đùi hắn, bản thánh đúng là phí tổn thánh.
"Vả lại nếu như hắn là đại lão gì đó, danh phận lão sư này của ta có lẽ cũng sẽ không còn nữa. Hơn nữa tuổi tác hắn có thể còn lớn hơn ta, như vậy thì không xem như ta là trâu già gặm cỏ non.
"Phi, Chu Phân Phương, ngươi nghĩ gì thế? Ngươi sao có thể là trâu già, ngươi vẫn mãi là cỏ non."
Chu Phân Phương suy nghĩ miên man cả đêm.
Ngày hôm sau, Trần Trường Sinh thậm chí còn nhìn thấy quầng thâm mắt của Chu Phân Phương.
Hắn càng cảm động hơn.
"Chu Bán Thánh, thật sự là vất vả cho ngươi rồi. Ngươi một đêm không ngủ phải không? Vì chữa thương cho ta, ngươi thật sự đã bỏ ra quá nhiều." Trần Trường Sinh cảm kích nói.
Chu Phân Phương: "… Ngươi nói rất đúng, biết ăn nói thì nói thêm hai câu."
Trần Trường Sinh: "…"
Trần Trường Sinh cũng không để tâm việc Chu Phân Phương chẹn ngang họng khiến hắn câm nín.
Dù sao năng lực “miệng phun hương thơm’ của Chu Phân Phương khắp thiên hạ đều biết.
Trần Trường Sinh rất khôn khéo tiếp tục an vị làm bệnh nhân, mặc kệ Chu Phân Phương coi mình là một con chuột bạch, đang tìm hết mọi cách loại bỏ hồng mao trên người hắn.
Khiến cho Trần Trường Sinh kinh ngạc vui mừng chính là Chu Phân Phương đã làm được.
Một chùm Hạo Nhiên Chính Khí thoạt nhìn còn tinh khiết hơn hôm qua đã xuất hiện ở trước mặt Trần Trường Sinh. Ngay sau đó, Chu Phân Phương liền điều khiển chùm Hạo Nhiên Chính Khí này tinh lọc điểm xấu màu đỏ trong cơ thể hắn.
Nhưng mà vừa mới tinh lọc được một nửa, Chu Phân Phương đã dừng tay.
Trần Trường Sinh lập tức quýnh đít: "Chu Bán Thánh, tiếp tục đi chứ."