Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, sao có thể cam chịu ở dưới người khác (4)
Ngụy Quân và Chu Phân Phương đều kiến nghị hắn lựa chọn giúp Nguyên Minh Chủ, vậy Trần Già cũng không chần chờ nữa.
"Được, vậy thì giúp Nguyên Minh Chủ. Phú quý là cầu trong hiểm nguy."
"Vậy thì được rồi." Chu Phân Phương vỗ đùi, kích động nói: "Lúc nên đánh cược thì phải đánh cược. Lần này thắng cược, Liên minh tu chân giả sẽ bị tê liệt hơn phân nửa."
Thủ lĩnh tối cao của quân địch cũng là người nhà mình, vậy còn đấu gì nữa?
Cho dù để cho Càn đế lên làm Minh chủ của Liên minh tu chân giả thì cũng tốt hơn là để Trần Già lên.
Dựa vào năng lực của Trần Già, hắn tuyệt đối sẽ tung đòn kết liễu hết toàn bộ cao thủ của Liên minh tu chân giả.
Sau khi Trần Già đã quyết định, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn ra, nhưng cũng lắc đầu cười khổ nói: "Bành trướng, ta cũng đã bành trướng rồi. Trước kia khi ta và Ngụy huynh thương lượng cũng cho rằng ta có thể trở thành ứng cử viên cho tông chủ Trường Sinh tông đã là thành công lớn nhất. Kết quả chưa được bao lâu, thế mà chúng ta đã chướng mắt chức vị tông chủ Trường Sinh tông rồi."
"Đây là chuyện tốt, chứng tỏ ngươi đã mạnh hơn." Chu Phân Phương trịnh trọng nói: "Cảnh giới tối cao của làm nội gián, chính là ba năm rồi lại ba năm, ba năm lại tiếp ba năm, cuối cùng nội gián trở thành lão đại của quân địch. Trần Già, hãy tin ta, ngươi sẽ trở thành truyền kỳ. Đời sau chắc chắn sẽ coi ngươi là tấm gương, lưu truyền rất nhiều tiểu thuyết và video hình ảnh của đá lưu ảnh. Phỏng chừng qua vạn năm nữa, ngươi còn nổi hơn cả ta."
Trần Già cười nói: "Đó không phải là chuyện ta để để tâm. Chờ vạn năm lâu lắm, tranh sớm chiều cho kịp."
Ngụy Quân và Chu Phân Phương nhìn nụ cười thật lòng trên gương mặt Trần Già cùng với rạng rỡ trong ánh mắt, giờ khắc này hai người đều tan biến đi ý nghĩ đùa giỡn, mà trong lòng tự nhiên dâng lên sự kính trọng đối với chàng thanh niên trước mắt này.
Ba năm rồi lại ba năm, ba năm nối tiếp ba năm, vừa rồi Chu Phân Phương chỉ là đang nói đùa.
Cho dù ghi chép tiểu sử về Trần Già thì rất có thể cũng chỉ là một hàng chữ.
Nhưng mà đây lại là cuộc đời chân chính của Trần Già, người năm xưa từng liếm máu trên mũi đao.
Đến đời sau, có lẽ rất nhiều hậu nhân cũng không thể tin, sẽ cảm thấy giả tạo khi nhìn thấy những thứ ở trên sách giáo khoa hoặc là trong tranh ảnh, rằng thật lâu trước kia từng có người từng coi những thứ thứ đó là tin ngưỡng của cả đời, vì nó mà đổ máu và hy sinh.
"Các ngươi sao thế?"
Ngụy Quân và Chu Phân Phương đột nhiên lặng lẽ, khiến cho Trần Già có chút khó hiểu.
Ngụy Quân không nói gì, chỉ chủ động tiến lên ôm Trần Già một cái, trầm giọng nói: "Trần huynh, ngươi sẽ có một cuộc đời huyền thoại và bình yên. Đây chính là lời ta nói."
Trần Già cũng không biết lời chúc phúc chính thức của Ngụy Quân có ý nghĩa gì, chỉ là cười nói: "Cảm ơn, những gì nên nói cũng nói xong rồi. Ngụy huynh, Chu Tế tửu, ta cáo từ trước."
"Được."
"Chớ nên nôn nóng, tuyệt đối đừng để lộ sơ hở. Thà rằng không làm hơn là để mình mạo hiểm, còn sống mới có cơ hội. Ngươi ẩn nấp đến bây giờ cũng không dễ dàng." Chu Phân Phương cũng không nhịn được nhắc nhở.
Trần Già tươi cười gật đầu, nói: "Yên tâm, ta rất chuyện nghiệp ở lĩnh vực này."
Trần Già đi rồi, Chu Phân Phương cảm khái nói: "Ta có một dự cảm, sau này Tiểu Già Tử có thể sẽ làm ra một sự nghiệp lớn kinh thiên động địa."
"Hắn xứng đáng, nhưng hắn cũng cần sự trợ giúp của chúng ta." Ngoại trừ lời chúc phúc từ Thiên Đế thì năng lực chấp hành của Nguỵ Quân cũng rất mạnh.
"Chúng ta phải nghĩ một biện pháp. Hãy phái vài người đi ám sát Trần Già, là ám sát thật, cho hắn cảm giác nguy hiểm đến tính mạng, đại loại vậy."
"Ám sát Trần Già?"
"Đối thủ bị kẻ địch căm thù mới là đối thủ có giá trị bồi dưỡng. Trái lại, đối thủ được kẻ địch ca ngợi sẽ mất đi giá trị bồi dưỡng."
Ngụy Quân cười nhạt: "Chuyện nội bộ Liên minh tu chân giả cứ để cho Trần Già tự mình cố gắng. Chúng ta thay hắn ngụy trang tình cảnh bên ngoài là được. Mượn sức của gió lớn, đứa hắn lên trời cao."
Những năm qua, Trần Già vẫn luôn chiến đấu đơn độc.
Như vậy quá khó khăn.
Trần Già không phải Ngụy Quân, một mình hắn không kham nổi thiên hạ.
Khi Trần Già phát huy sức mạnh và có cống hiến to lớn bình thường đều là đòn kết liễu và đều đến từ sự phối hợp với người khác.
Sức mạnh của tập thể vĩnh viễn lớn hơn cá nhân, trừ phi ngươi là Thiên Đế chuyển thế.
Cho nên Trần Già cũng cần tương trợ.
Nghe thấy kế hoạch của Ngụy Quân, Chu Phân Phương không thể phản bác.
Nàng đang nghĩ năng lực bồi dưỡng học sinh của mình dạo này có phải đột nhiên tăng mạnh hay không?
Làm sao lại dạy dỗ ra một đồ đệ âm hiểm như vậy chứ?
Rất có phong độ năm đó của nàng.
…
Cùng lúc đó.
Một ngày sau.
Trần Già lén lút tìm đến Trần Trường Sinh và báo cáo cho Trần Trường Sinh một chuyện lớn.
"Tông chủ, ta đã tìm được động phủ tại nhân gian của Đao Thần rồi."
Trần Trường Sinh sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"
Ngữ khí Trần Già vô cùng nghiêm túc: "Trước kia Đao Thần bị Yêu Hoàng làm trọng thương, từng dưỡng thương trong tòa động phủ đó. Lúc ấy ta phụng mệnh lệnh của ngài đi tìm Đao Thần và chi viện một chút cho ngài ấy."
"Quả thật có chuyện này." Trần Trường Sinh có chút kích động.
Lần đó đúng là hắn phái Trần Già đi ra.
Vì để đặt cược hai bên.