Ta có được Phụng Tiên, đúng là trời ban anh hào mà! (1)
Lúc ấy Trường Sinh tông căn bản không để tâm đến sống chết của Đao Thần, phái một vài để tử trẻ đi tìm với tâm thái không tìm được thì cũng chẳng sao, nhưng nếu tìm thấy thì sẽ kết được một mối thiện duyên với Đao Thần.
Cớ sao không làm?
Trần Trường Sinh không nghĩ tới, chuyện này vậy mà còn có niềm vui bất ngờ.
Động phủ của Đao Thần… Ai biết bên trong có cất giấu thần vật có giá trị nào không?
Trần Già cũng nói như thế.
"Tông chủ, sau này lúc Đao Thần chỉ điểm cho ta từng dẫn ra đi đến động phủ tư nhân. Nhưng mà nơi đó có cấm chế do Đao Thần sắp đặt, dựa vào thực lực của ta căn bản không thể tiến vào. Ta quan sát thấy bên trong có hiện tượng dị thường bốc lên, hẳn là có thần vật trên trời. Tông chủ, chúng ta có cần báo lên Liên minh tu chân giả không?"
"Không, không cần."
Trần Trường Sinh đưa ra lựa chọn giống y như trong dự kiến của Trần Già.
"Trần Già, ngươi mang ta đi một chuyến trước, ta muốn đích thân nhìn một chút rồi mới quyết định."
Tu hành giả đứng đầu như bọn hắn cũng không quá hứng thú với công pháp truyền thừa gì đó, nhưng mà đối với tài nguyên, bút ký tu hành tâm đắc của Đao Thần lại xem như trân bảo, có bao nhiêu cũng chê ít.
Trần Trường Sinh đương nhiên muốn độc chiếm bảo tàng của Đao Thần.
Lòng tham của con người không thể nào ngăn, tu vi cao bao nhiêu cũng giống nhau.
Mà ở trong cảm nhận của Trần Trường Sinh, thực lực của Trần Già so với hắn là khác nhau một trời một vực, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Già dám phản bội hắn.
Cho nên, đương nhiên, hắn đã bước vào trong cạm bẫy Nguyên Minh Chủ đã thiết kế cho hắn.
Sau khi Trần Trường Sinh phản ứng lại, tất cả đã muộn.
Nhìn thanh trường kiếm đam xuyên qua ngực mình, lại quay đầu nhìn Trần Già mặt không biểu cảm, Trần Trường Sinh vừa hộc máu, vừa hỏi: "Vì sao? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?"
Trần Già lặng lẽ một lát, sau đó trầm giọng nói: "Tông chủ, ngươi từ bỏ báo thù cho sư phụ ta. Hơn nữa, ngươi đang đè ép sự con đường thăng tiến của ta, bất luận là ở trong tông môn hay là trong liên minh. Tuy ngươi ngoài miệng nói muốn chọn ta làm người thừa kế, nhưng mà trong lòng ngươi thật sự từng suy xét qua sao?"
Giọng điệu Trần Trường Sinh bình tĩnh nhưng vẫn không cam lòng: "Ngươi còn trẻ, chờ thêm vài năm nữa chung quy vẫn có cơ hội."
"Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, sao có thể cam chịu ở dưới người khác."
Trần Già buông thanh trường kiếm trong tay xuống, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt Nguyên Minh Chủ.
"Nghĩa phụ tại thượng, xin nhận của con một lạy."
Đồng tử Trần Trường Sinh nháy mắt giãn to, sau đó cười khổ ho ra máu, chết không nhắm mắt.
…
"Phụng Tiên, tỉnh lại, mau tỉnh lại."
Bên tai Trần Già không ngừng truyền đến giọng nói khác, giọng nói này đang gọi hắn tỉnh lại.
Ánh mắt hắn càng ngày càng mê man.
Sau một lát, toàn thân Trần Già run lên, đột nhiên mở bừng hai mắt, bỗng phát hiện cả người mình đã ướt đẫm, mồ hôi đầm đìa.
Sau khi ý thức trở về, Trần Già khiếp sợ nhìn một thứ giống như quyển sách thoắt ẩn thoắt hiện trong tay Nguyên Minh Chủ.
"Nghĩa phụ, đây là…"
Nguyên Minh Chủ cười híp mắt nói: "Đây là 'Thái Hư Huyễn Cảnh' trong truyền thuyết."
"Thái Hư Huyễn Cảnh? Báu vật trấn tông của Huyễn thần tông - Thái Hư Huyễn Cảnh?" Trần Già khiếp sợ hỏi.
Nguyên Minh Chủ gật đầu.
Các tông môn lớn hàng đầu của Liên minh tu chân giả đều có nội tình của riêng mình.
Năm đó Thiên Cơ Các có bàn cờ Lạn Kha, có thể trực tiếp vây khốn các cao thủ như kiếm thần Cổ Nguyệt, Lục Khiêm, Lục Nguyên Hạo ở bên trong, uy lực có thể thấy rõ.
Kiếm Các có Kiếm Trủng, có vô số thần kiếm. Lúc trước tấn công Kiếm Các, Cổ Nguyệt có sẵn nội ứng, Đại Càn vẫn phái ra hơn phân nửa chủ lực, có thể thấy được sự kiêng dè đối với Kiếm Các.
Mà Huyễn thần tông cũng là nhất phẩm tông môn nổi tiếng ngang với Thiên Cơ các, Kiếm Các, nội tình đương nhiên sẽ không kém là bao.
Thái Hư Huyễn Cảnh chính là bảo vật trấn tông của Huyễn thần tông, khắp thiên hạ này thì nó cũng là thần khí đỉnh cấp.
Thậm chí ở trên trời, phẩm cách của Thái Hư Huyễn Cảnh cũng không thấp.
Tương truyền rằng năm đó Thái Hư Huyễn Cảnh chính là thần khí do Huyễn Thần luyện chế thành khi thành đạo. Thời điểm Huyễn thần phi thăng đã để Thái Hư Huyễn Cảnh lại Huyễn Thần tông làm bảo vật trấn tông.
Cho dù là chân thần trên trời hạ phàm, một khi đã tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh cũng sẽ bị mê hoặc dăm ba chục phút.
Mới nãy Trần Già đã tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh trong vô thức.
Cho nên vừa rồi cảnh tưởng cái chết của Trần Trường Sinh đều là ảo giác xảy ra sau khi Trần Già tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Cũng phải dựa trên bản thân Trần Già đang suy nghĩ cái gì mới có những tình tiết lúc nãy.
Sau khi ý thức được điểm ấy, mồ hôi lạnh trên đầu Trần Già tuôn như mưa.
"Thái Hư Huyễn Cảnh thật là lợi hại." Trần Già lẩm bẩm: "Thế mà ta lại trung chiêu không chút phòng bị."
May mà hiện tại chỉ đang nghĩ giết chết Trần Trường Sinh, may mà trước đó hắn nghe theo đề nghị của Ngụy Quân và Chu Phân Phương không lựa chọn đứng về phe Trần Trường Sinh giết chết Nguyên Minh Chủ.
Bằng không, ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh hắn đã bị bại lộ hoàn toàn rồi.
Toàn bộ tính toán sẽ thành không, Nguyên Minh Chủ cũng sẽ lập tức giết chết hắn.
Cái này vẫn là nhẹ đó.
Điều Trần Già sợ hãi nhất vẫn là ngộ nhỡ ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, mình bị bại lộ mình là gián điệp của Đại Càn, vậy đúng là vạn kiếp bất phục.