Ta có được Phụng Tiên, đúng là trời ban anh hào mà! (2)
Vừa rồi hắn không hề phát giác ra đó là ảo cảnh.
Liên minh tu chân giả nội tình thâm hậu, không thể lơ là bất kỳ giây phút nào.
Nguyên Minh Chủ kiêu hùng một đời, cũng tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác.
Trong lòng Trần Già nghiêm nghị, lần này nhìn như không có gì nguy hiểm, nhưng mà bản thân hắn biết, mình vừa mới dạo qua một vòng ở quỷ môn quan.
Nguyên Minh Chủ không biết Trần Già đã suy nghĩ nhiều thứ như vậy, hắn cười vỗ vỗ bả vai Trần Già, an ủi: "Đừng nói là con, cho dù là ta đối mặt với Thái Hư Huyễn Cảnh trong tình trạng không có phòng bị cũng sẽ trúng chiêu ngay thôi. Cùng lắm chính là nửa đường phát hiện điều không thích hợp, tỉnh táo lại sớm hơn con một chút."
Trần Già hổ thẹn nói: "Khiến cho nghĩa phụ thất vọng rồi, Phụng Tiên từ đầu đến cuối đều không hề tỉnh táo. Nếu không có nghĩa phụ gọi con tỉnh lại thì đến bây giờ con vẫn còn bị lạc ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh."
"Không sao, sở dĩ ngươi trúng chiêu là vì con không đề phòng. Trong tình huống đề phòng trước, con sẽ không tệ như thế. Hơn nữa, Phụng Tiên con ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh biểu hiện rất tốt, ta rất hài lòng."
Nguyên Minh Chủ càng nhìn Trần Già càng thích.
Màn biểu diễn vừa rồi của Trần Già ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, chính mắt hắn đã nhìn thấy toàn bộ.
Đây đúng là nghĩa tử mà hắn cần.
Cũng chỉ có thiên kiêu như vậy mới có tư cách làm con của Nguyên mỗ hắn.
"Phụng Tiên, câu nói kia con nói rất đúng —— Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, há có thể cam chịu dưới trướng người?"
Trần Già xấu hổ: "Nghĩa phụ đừng cười con."
"Ta không cười con, đây đúng là khí khái con nên có." Nguyên Minh Chủ cười to nói: "Phụng Tiên yên tâm, ta không phải Trần Trường Sinh, sẽ không cố tình chèn ép con. Chức cị Minh chủ của Liên minh tu chân giả vốn là không phải là thứ ta cần, sở cầu của ta chỉ có đại đạo và phi thăng. Chức minh chủ này dù có truyền cho con, ta cũng không hề tiếc."
Tiếng cười Nguyên Minh Chủ đầy khí phách hào hùng, khiến cho mọi người đều có thể cảm nhận được chân thành của hắn.
Trần Già cũng tin.
Nguyên Minh Chủ không có lý do lừa hắn.
Chính xác ra là hắn còn không có tư cách bị Nguyên Minh Chủ lừa.
Nguyên Minh Chủ nói như vậy trước mặt hắn thì chắc chắn nghĩ như vậy.
Trần Già thật lòng khâm phục: "Nghĩa phụ là người tu hành chân chính. So sánh với nghĩa phụ thì cảnh giới của tông chủ rõ ràng thấp hơn một bậc."
"Cho nên hắn chỉ là tông chủ Trường Sinh tông, mà ta là Minh chủ của Liên minh tu chân giả."
Đối với lời khen của Trần Già, Nguyên Minh Chủ nhận lấy toàn bộ, không có chút ngại ngùng nào.
"Có điều dù tầm nhìn Trần Trường Sinh có hạn, nhưng vẫn không thể khinh thường. Dù sao hắn cũng là một trong những tu hành giả hàng đầu của thế gian này. Cho nên ta đã mượn Thái Hư Huyễn Cảnh từ trong tay Huyễn Nguyệt, phải làm cho Trần Trường Sinh trúng kế của vi phụ trong vô thức." Nguyên Minh Chủ nói.
Vừa rồi hắn đã tuỳ tiện lấy Trần Già ra thử nghiệm một lần.
Sự thật chứng minh, Thái Hư Huyễn Cảnh danh bất hư truyền.
Nguyên Minh Chủ đương nhiên sẽ không cho rằng Trần Trường Sinh dễ đối phó giống như Trần Già, nhưng mà không sao, vô tâm khó phòng hữu tâm, thực lực của hắn vốn không kém hơn Trần Trường Sinh. Hơn nữa có thần khứ Thái Hư Huyễn Cảnh và Trần Già trợ giúp, phần thắng của hắn đã lên đến hơn tám mươi phần trăm.
Trần Già cũng tán đồng với sự tự tin của Nguyên Minh Chủ.
Nguyên Minh Chủ cẩn thận thử nghiệm trước một lần, mà Trần Trường Sinh thậm chí còn không biết Nguyên Minh Chủ muốn giết hắn.
Kẻ ngoài sáng kẻ trong tối, cán cân thắng lợi dĩ nhiên đã nghiêng về phía của Nguyên Minh Chủ
Hắn chỉ hơi tò mò hỏi: "Nghĩa phụ, con có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?"
"Hỏi đi, chuyện gì?"
"Thái Hư Huyễn Cảnh là bảo vật của Huyễn thần tông, nghĩa phụ làm sao mượn được ạ? Theo lý mà nói, Huyễn Nguyệt tông chủ hiện tại cũng đã bị thương, cô ta nên đứng về phía tông chủ mới phải. Nhưng mà cô lại chọn giúp người, chẳng lẽ…"
Trần Già chưa có nói xong, nhưng Nguyên Minh Chủ hiển nhiên nghe hiểu ý tứ của hắn.
Nguyên Minh Chủ lắc đầu khẽ cười, nói: "Con suy nghĩ nhiều rồi, ta và Huyễn Nguyệt không có gì đâu. Ta một lòng cầu đạo, Huyễn Nguyệt cũng không gần như thế. Đến cảnh giới này của chúng ta rất khó đắm chìm trong nhi nữ tư tình lần nữa, cũng sẽ không bởi vậy mà sinh ra lệch lạc gì."
"Nhưng con không hiểu, Huyễn Nguyệt tông chủ vì sao lại sẵn lòng cho người mượn Thái Hư Huyễn Cảnh?" Trần Già ngờ vực nói: "Đây chính là một phần ân huệ lớn."
"Phần ân huệ này đương nhiên lớn, cho nên phải dùng phần ân huệ lớn khác để trả lại. Thật lâu trước kia, ta đã cứu Huyễn Nguyệt một mạng. Lần này, cô ta xem như đã trả lại hoàn toàn cho ta. Về sau ta lại có việc cầu cô ta cũng cần giải quyết việc chung."
Nói tới đây, Nguyên Minh Chủ lắc đầu bất đắc dĩ.
Mấy năm nay hắn hợp tác với Huyễn Nguyệt thật ra không sai.
Nhưng mà đề cập đến loại chuyện ân cứu mạng, cũng là dùng một lần thì ít đi một lần.
Kỳ thực hiện tại hắn không muốn dùng hết cơ hội này.
Nhưng mà hết cách rồi.
Mưu kế của Chu Phân Phương đã khiến cho hắn lâm vào nguy cơ sinh tử.
Nguyên Minh Chủ không thể không suy nghĩ đến vấn đề sống sót trước tiên, rồi mới cân nhắc đến thứ khác.
Nghe thấy Nguyên Minh Chủ nói thế, Trần Già chợt bừng tỉnh.
Nguyên Minh Chủ tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, dựa vào thực lực và địa vị của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu nhân mạch và đường lui chỉ sợ chỉ có mình hắn biết.