Ta có được Phụng Tiên, đúng là trời ban anh hào mà! (3)
Thảo nào khi biết được Trần Trường Sinh liên hợp với mọi người muốn bán đứng hắn, Nguyên Minh Chủ vẫn có thể ngồi vững trên đài câu cá.
Hắn quả thật có tư cách này.
"Có chút đáng tiếc." Trần Già nói.
"Quả thật đáng tiếc, cho nên Trần Trường Sinh nhất định phải chết. Phụng Tiên, lần này con đã diễn thử một lần trước, ngày mai sau khi dẫn Trần Trường Sinh vào Thái Hư Huyễn Cảnh, con chỉ cần lặp lại những chuyện đã làm ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh hôm nay là được."
"Phụng Tiên đã rõ. Nhưng bẩm báo nghĩa phụ, con không phải là đối thủ của tông chủ."
"Ta biết, trong lúc sử dụng Thái Hư Huyễn Cảnh, ta cũng sẽ ra tay chính diện với Trần Trường Sinh, hãm chân hắn lại, khiến cho hắn không thể động đậy. Đến lúc đó chính là cơ hội con xuất thủ."
"Vậy thì Phụng Tiên tất nhiên sẽ không làm cho nghĩa phụ thất vọng."
Đòn kết liễu mà thôi.
Hắn am hiểu nhất là chiêu này.
Dễ như ăn kẹo.
…
Ngày kế.
Trần Già dẫn theo Trần Trường Sinh tránh khỏi tai mắt của những người khác, đi tới trước một sơn động.
"Tông chủ, chính là nơi này."
Trần Trường Sinh giải phóng các giác quan của mình thăm dò trong sơn động một chút, sau đó ánh mắt liền sáng rực.
"Đúng là động phủ của Đao Thần, ta cảm ứng được không ít thứ tốt."
Trần Già cúi đầu, khóe miệng cong lên.
Thái Hư Huyễn Cảnh —— khiến cho người cảm nhận được thứ ngươi muốn cảm nhận, nhìn thấy cảnh tượng mình muốn nhìn một cách vô tri vô giác.
Ngày hôm qua Trần Già đã trúng chiêu mà không hề phòng bị.
Hôm nay Trần Trường Sinh cũng không thoát được đâu.
Sự thật chứng minh, lúc không có tâm phòng bị thì Thái Hư Huyễn Cảnh quả thật là một sát khí vô địch.
Trần Trường Sinh đã xác nhận tính chân thật của động phủ Đao Thần, đương nhiên lập tức bước vào sơn động.
Thế là…
Kế đó, Trần Trường Sinh liền nhìn thấy một viên thần tinh, một quyển bút ký cùng với một bức họa. Trên bức họa vẽ một cây trường đao màu đen.
Đây không phải vật vốn có trong sơn động, mà là ở trong tưởng tượng của Trần Trường Sinh thì đó là vật nên xuất hiện ở động phủ của Đao Thần.
Thái Hư Huyễn Cảnh - Thỏa mãn mọi ảo tưởng của bạn.
Nếu như Ngụy Quân biết được Thái Hư Huyễn Cảnh có loại công năng này, chắc chắn khai phá ra vô số trò hay mới, thậm chí có thể dựa vào Thái Hư Huyễn Cảnh tạo ra một vũ trụ ảo một cách dễ dàng.
Nhưng hiện tại Ngụy Quân vẫn chưa biết.
Người trải nghiệm sự thần diệu của Thái Hư Huyễn Cảnh là Trần Trường Sinh.
Dựa vào tu vi của Trần Trường Sinh thì cũng không lập tức nhận ra ngay.
Sau đó hắn cầm lấy viên thần tinh kia, phát hiện không thể hấp thu mới đột nhiên biến sắc.
"Không đúng."
"Đây là giả."
"Là ai đang tính kế bổn tọa?"
Thần tinh là bảo vật chỉ có chân thần mới có thể ngưng kết thành.
Thái Hư Huyễn Cảnh có dù có thần kỳ đi nữa cũng rất khó tạo ra một viên thần tinh cho Trần Trường Sinh.
Mà tu vi của Trần Trường Sinh thâm hậu, có thể bị Thái Hư Huyễn Cảnh mê hoặc nhất thời, nhưng mà tuyệt đối sẽ không bị Thái Hư Huyễn Cảnh mê hoặc một đời.
Cho nên hắn rất nhanh đã phát hiện bất thường.
Nhưng mà đã chậm.
"Là ta."
Nguyên Minh Chủ hiện thân trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Sau khi nhìn thấy Nguyên Minh Chủ xuất hiện, đồng tử Trần Trường Sinh bắt đầu co rút kịch liệt.
Hắn liếc qua viên thần tinh giả trên tay, rồi thoáng nhìn chung quanh sơn động, trong lòng nháy mắt rớt xuống vực sâu không đáy.
Hắn đã ý thức được vấn đề xảy ra ở chỗ đó.
"Thái Hư Huyễn Cảnh?"
Nguyên Minh Chủ mỉm cười: "Trần đạo hữu quả nhiên lợi hại, đáng tiếc, ngươi phát hiện quá muộn rồi."
Trần Trường Sinh ý thức được nơi này là Thái Hư Huyễn Cảnh, lập tức liền muốn thoát ra.
Ảo cảnh bắt đầu rung chuyển.
Nhưng mà đối mặt với hắn chính là thế tấn công toàn lực đến từ Nguyên Minh Chủ.
Nguyên Minh Chủ không phải muốn giết hắn.
Mà là muốn giữ chân hắn ở trong ảo cảnh một khắc.
Để cho Trần Già ở bên ngoài có đủ thời gian ra tay.
Lúc này ý thức của Trần Trường Sinh đã tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng mà thân thể hắn thật ra vẫn đang cứng đờ tại chỗ.
Cho dù thực lực và cảnh giới của hắn đều cao hơn Trần Già rất nhiều, nhưng khi hắn bị Nguyên Minh Chủ hãm chân, cả người không thể nhúc nhích Trần Trường Sinh như thế đã trở thành bia ngắm sống trong mắt Trần Già.
Một đao, một kiếm, đều bị Trần Già dứt khoát đâm xuyên vào lồng ngực Trần Trường Sinh.
Đau đớn khôn cùng đã kích thích đến giác quan Trần Trường Sinh, khiến cho hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hoàn toàn giãy khỏi trói buộc của Thái Hư Huyễn Cảnh, trở lại hiện thực.
Lần này thật sự đã muộn rồi.
Trở về hiện thực, Trần Trường Sinh lập tức liền phát hiện vết thương trong cơ thể mình.
Lực sinh mệnh đại tu hành giả đều rất ngoan cường.
Hắn bị thương rất nặng, nhưng mà còn có thể giãy dụa.
Nếu nơi đây chỉ có Trần Già và Trần Trường Sinh, vậy thì hôm nay người chết sẽ là Trần Già.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Đáng tiếc, hiện trường còn có một Nguyên Minh Chủ lành lặn.
Chiến lực của Nguyên Minh Chủ còn đang ở trạng thái đỉnh phong.
Cho nên, Trần Trường Sinh thân bị trọng thương nhất định sẽ có kết cục bi kịch.
Hắn không còn cơ hội giết chết Trần Già nữa rồi.
Uy áp mạnh mẽ của Nguyên Minh Chủ đã hoàn toàn bao trùm lấy hắn, khiến cho hắn nửa bước cũng khó dời.
Trần Trường Sinh há mồm hộc ra một ngụm máu tươi, nhìn thanh trường kiếm và hắc đao xuyên qua ngực mình. Hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua Trần Già mặt không biểu cảm đứng đằng sau mình, hắn cảm thấy mình chết không nhắm mắt.