Ta có được Phụng Tiên, đúng là trời ban anh hào mà! (4)
"Ta muốn giết Nguyên Minh Chủ, cho nên Nguyên Minh Chủ giết ta, đối với việc này ta cũng cam lòng. Kẻ giết người sẽ có ngày bị người ta giết lại, điều này rất hợp lý.
"Nhưng ta chỉ không ngờ rằng, kẻ phản bội ta lại chính là ngươi. Trần Già, vì sao? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?"
Trần Già nhìn Trần Trường Sinh không cam lòng trước mặt, trầm giọng nói: "Tông chủ, ngài có biết ta và Chu Phân Phương không đội trời chung, có huyết hải thâm thù. Sư phụ ta cống hiến cho Trường Sinh tông biết bao nhiêu, nếu không có sư phụ thì căn bản không có Trường Sinh tông của ngày hôm nay. Nhưng mà tông chủ, ngài đã từ bỏ báo thù cho sư phụ ta, hơn nữa còn chọn hợp tác với kẻ thù đã giết chết sư phụ. Không phải ta phản bội ngài, là ngài phản bội ta."
"Ta phản bội ngươi?"
Trần Trường Sinh cười thảm: "Người chết đương nhiên nên nhường đường cho người sống, ta sai chỗ nào? Trần Già, ngươi chỉ vì thế mà đã phản bội ta?"
Trần Già lặng lẽ một lát, sau đó tiếp tục mở miệng: "Không chỉ như vậy, tông chủ, ngài đang đè ép sự con đường thăng tiến của ta, bất luận là ở trong tông môn hay là trong liên minh. Tuy ngài ngoài miệng nói muốn chọn ta làm người thừa kế, nhưng mà trong lòng ngài thật sự từng suy xét qua sao? Chung quy ta cũng không phải là đồ đệ của ngài, mà là người sư phụ ở bồi dưỡng kinh thành, ngài thật sự coi ta là tương lai của Trường Sinh tông sao?"
Trần Trường Sinh giận quá bật cười: "Ta đối đãi với ngươi còn chưa đủ tốt? Ngươi còn trẻ, chờ thêm vài năm nữa rồi sẽ có cơ hội. Ta đã liệt ngươi vào danh sách ứng cử viên cho chứ tông chủ, chỉ cần ngươi đợi thêm vài năm nữa mà thôi."
Trần Già lắc đầu nói: "Đại trượng phu sinh ở giữa thiên địa, há có thể cam chịu dưới trướng người."
Nói xong câu đó, Trần Già buông tay cầm đao và kiếm ra.
Ngay sau đó, trên tay hắn xuất hiện một cây Phương Thiên Họa Kích.
Ngụy Quân chỉ thuận miệng nói mà đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Trần Già. Cho nên hắn cố ý chuẩn bị một cây Phương Thiên Họa Kích.
Sau đó khua một cái, Trần Trường Sinh vốn đã bị trọng thương liền đầu rơi xuống đất.
Phương Thiên Họa Kích, chuyên đâm nghĩa phụ… phỉ phui, chuyên đâm tông chủ.
Trần Già đã hoàn thành triệt để đòn kết liễu với Trần Trường Sinh, sau đó bắt chước hành động ngày hôm qua ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, quỳ một gối xuống ở trước mặt Nguyên Minh Chủ.
"Nghĩa phụ tại thượng, Phụng Tiên không làm nhục sứ mệnh, đã giết chết Trần Trường Sinh."
Đây chính là đầu danh trạng.
Từ nay về sau, hắn đã hoàn toàn là người của Nguyên Minh Chủ.
Nguyên Minh Chủ cười ha ha: "Ta có được Phụng Tiên, đúng là trời ban anh hào mà!"
…
Trần Trường Sinh bỏ mạng như trong dự liệu.
Tất cả đều trong sự kiểm soát của Nguyên Minh Chủ.
Đối với việc này, Nguyên Minh Chủ vô cùng hài lòng.
Trần Già tuy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không hề thả lỏng mà còn rất căng thẳng nói: "Nghĩa phụ, tuy tông chủ đã chết, nhưng nguy hiểm của người cũng chưa hoàn toàn được giải trừ, không thể lơ là cảnh giác như vậy."
"Đúng vậy."
Hai tay Nguyên Minh Chủ đỡ Trần Già đứng dậy, cười sang sảng: "Ngô nhi mau mau đứng lên."
Trần Già theo lời của Nguyên Minh Chủ đứng lên, chủ động quan tâm nói: "Nghĩa phụ, kế tiếp người có tính toán gì không? Có chỗ nào cần con làm không? Người cứ việc phân phó."
Hắn đã đặt cược toàn bộ ở trên người Nguyên Minh Chủ.
Cho nên hắn đương nhiên phải bảo đảm Nguyên Minh Chủ trở thành người chiến thắng cuối trong cuộc nội chiến Liên minh tu chân giả lần này.
Nguyên Minh Chủ cũng không khách sáo, trực tiếp nói với Trần Già: "Phụng Tiên, uy danh của ngươi trong Trường Sinh tông như thế nào?"
Trần Già nhanh chóng suy nghĩ một chút, sau đó bẩm báo lại đầu đuôi ngọn ngành: "Ở cấp độ trưởng lão, con không có người ủng hộ nào. Nhưng trong thế hệ trẻ, con đã là một người có danh vọng nhất rồi, bọn họ cơ bản đều đã bị con đánh cho phục."
Người chưa bị đánh phục, cũng đã hoàn toàn đi gặp Quốc sư rồi.
Giờ phút này có lẽ là những kẻ ở dưới lòng đất cùng Quốc sư đang lên án mạnh mẽ phản đồ Trần Già này.
Nguyên Minh Chủ hài lòng gật đầu: "Không tồi, nếu đã như vậy, ta cần ngươi đi tập hợp lại đệ tử thế hệ trẻ của Trường Sinh tông."
"Chuyện này không thành vấn đề. Có điều con không hiểu lắm nghĩa phụ ạ. Lực lượng trung kiên chính của Trường Sinh tông là những trưởng lão, cho dù con tập hợp đệ tử thế hệ trẻ lại cũng không có tác dụng, không thể kiểm soát được Trường Sinh tông."
Trần Già có gì nói nấy, không có thêm mắm dặm muối.
Hắn cũng không muốn vì mình tham công mà làm cho tính toán của Nguyên Minh Chủ cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Nhưng sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay.
Chuyện Trần Già có thể nghĩ đến, Nguyên Minh Chủ cũng đã nghĩ đến rồi.
Hắn tự tin cười: "Bên chỗ trưởng lão của Trường Sinh tông cứ giao cho vi phụ là được. Ta tự có biện pháp làm cho bọn họ nhận rõ thực tại. Trần Trường Sinh vừa chết, Trường Sinh tông thật ra cũng đã không còn đáng lo. Điều cần lo lắng chân chính là những đại tu hành giả bị Trần Trường Sinh đả động tới."
"Không sai, nghĩa phụ, nhất định phải cẩn thận bọn họ. Bọn họ hoàn toàn có khả năng bị Chu Phân Phương đả động." Trần Già lo lắng nói: "Trước kia tông chủ triệu tập bọn họ tới mở hội nghị, con không biết kết quả của cuộc hội nghị, nhưng có lẽ bọn họ nói không sai. Con từng quan sát vẻ mặt của những đại tu hành đó sau khi hội nghị chấm dứt, trên mặt bọn họ không có phẫn nộ, dáng vẻ không giống như là từng cãi nhau."