Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1122 - Chương 1122. Nguyên Thần (1)

Chương 1122. Nguyên thần (1) Chương 1122. Nguyên thần (1)

Nguyên thần (1)

Ngay sau đó.

Ảo cảnh vỡ tan.

Trần Già tỉnh táo trở lại.

Hắn không có ở trong Nhất Hiệt Thư.

Hắn vẫn ở trong sơn động kia như cũ.

Mà Nguyên Minh Chủ đang cầm Thái Hư huyễn cảnh, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn về phía Trần Già.

"Cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc —— Trần Già, khá lắm, ngươi đã cho ta một kinh hỷ to lớn."

Nguyên Minh Chủ trầm giọng nói.

Cái này không phải là kết cục hắn muốn.

Nhưng sự thật chính là sự thật.

Hắn rất khiếp sợ.

Nhưng hắn chấp nhận sự thật.

Trần Già cũng chấp nhận sự thật.

Hắn từ khiếp sợ đến tuyệt vọng, cuối cùng lại chuyển thành thoải mái, trên mặt thậm chí còn xuất hiện nụ cười hồn nhiên.

Loại hồn nhiên này khiến cho Nguyên Minh Chủ nhìn thấy cũng có chút rung động trong lòng.

Trần Già chủ động chắp tay nói: "Đa tạ minh chủ."

"Ngươi cảm tạ ta? Ta vạch trần ngươi, ngươi còn muốn cảm tạ ta?"

"Không sai, ta muốn cảm tạ minh chủ. Ta vẫn luôn muốn hành tẩu dưới ánh mặt trời, ta vẫn luôn muốn quang minh chính đại tuyên bố cho thế nhân——Trần Già ta không phải đao phủ, ta là thành viên của hội Thiết huyết cứu quốc, ta là một người yêu nước. Cho dù chết, chỉ cần đường đường chính chính, đại trượng phu thì có gì e ngại? Đâu cần yên nghỉ bên gốc tử? Non xanh khắp chốn khác chi quê?"

Trần Già cười lớn thành tiếng: "Thân trong bóng tối, ngưỡng vọng quang minh. Tư vị này giống như thân ở địa ngục Vô Gian, vĩnh kiếp trầm luân, sống không bằng chết. Đa tạ minh chủ đã giải thoát cho ta từ nay về sau.

"Thái Hư huyễn cảnh, giấc mộng hoàng lương. Minh chủ, khá lắm. Ta từng giấu được mọi người trong Liên minh người tu chân, thậm chí giấu được người ở Đại Càn, nhưng lại thua ở trên tay minh chủ. Ta tâm phục khẩu phục!"

Trần Già nhắm hai mắt lại, nhưng gương mặt vẫn luôn mỉm cười.

Vì nước tận trung ngại gì chết, một bầu nhiệt huyết vẩy hoàng tuyền.

Thái tử, ta không có cô phụ lời hứa với ngươi, ta đã tận lực.

Hiện tại, hội Thiết huyết cứu quốc —— Trần Già, muốn đến gặp mấy người.

Mấy năm nay, ta thật sự, thật sự rất nhớ mấy người.

"Tình huống gì vậy?"

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Điều này là không thể nào."

Chu Phân Phương thắc mắc ba câu liên tục.

"Hai chúng ta rõ ràng là thật."

Ngụy Quân là người đầu tiên phản ứng lại với chuyện vừa rồi, tiếp theo là Trần Già, cuối cùng mới là Chu Phân Phương.

Nhưng mà mặc dù sau khi Chu Phân Phương phản ứng trở lại, nàng vẫn có chút không thể tin.

Nàng thậm chí vô thức chọc chọc ngực của Ngụy Quân.

Ngụy Quân: "Lão sư, ngươi muốn nghiệm chứng thiệt giả, hẳn là nên tát cho mình một cái mới đúng."

"Ò."

"Không."

Cao thủ so chiêu.

Che đậy sát cơ.

Chu Phân Phương: "…"

Bằng chứng xác thực, quả thật không phải giả.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chúng ta cũng đang ở trong ảo cảnh?" Chu Phân Phương nhíu mày nói.

Cục diện thay đổi quá nhanh làm cho nàng không biết đường nào mà lần.

Nhưng Ngụy Quân thì hiểu rõ rồi.

"Chúng ta không ở trong ảo cảnh, nhưng Trần Già thì có."

"Không thể nào! Nếu Trần Già ở trong ảo cảnh, vậy chúng ta tiến vào ảo cảnh của hắn bằng cách nào vậy? Thư Sơn cũng không có năng lực này." Chu Phân Phương vô thức nói.

Ngụy Quân nhìn về phía Chu Phân Phương, lắc đầu: "Vì sao Thư Sơn không làm được, lão sư ngươi liền cho rằng Thái Hư Huyễn Cảnh không làm được ư? Thiên hạ to lớn, ngọa hổ tàng long. Thánh nhân đương nhiên rất lợi hại, nhưng không có nghĩa là không có ai không thể vượt qua được Thánh nhân ở trên một khía cạnh nào đó. Đừng nói là Thánh nhân, cho dù là ta cũng không phải cái gì cũng đứng đầu vạn giới."

Chu Phân Phương: "… Ngươi là đang dạy dỗ ta, hay là đang thổi phồng bản thân ngươi?"

"Cả hai." Ngụy Quân ăn ngay nói thật.

Chu Phân Phương không muốn để tâm đến Ngụy Quân nữa.

Nhưng nàng vẫn không hiểu.

"Ý của ngươi là năng lực của Thái Hư Huyễn Cảnh đã vượt xa tưởng tượng của ta? Có thể làm cho Trần Già ở trong ảo cảnh, sau đó cũng kéo chúng ta vào trong ảo cảnh của Trần Già?"

Chu Phân Phương không muốn tin Thái Hư ảo cảnh có năng lực này.

Nếu Thái Hư ảo cảnh trâu bò như vậy, vậy Đại Càn còn đấu đếch gì nữa?

Trực tiếp nhận thua không phải được rồi sao?

Huyễn thần tông cũng có thể thống nhất thiên hạ từ lâu, đâu cần phải hư tình giả ý với người ta?

Trên thực tế quả thật cũng không lợi hại như vậy.

Ngụy Quân nói: "Trần Già quả thực đã rơi vào Thái Hư ảo cảnh, nhưng cái này không có nghĩa là chúng ta cũng đã bước vào Thái Hư ảo cảnh. Lão sư, thật ra không có phức tạp như ngươi nghĩ. Làm được thế rất đơn giản —— Thái Hư ảo cảnh khiến cho Trần Già nghĩ rằng mình đã an toàn, nghĩ rằng mình đã đạt được mục đích, đã giết chết Trần Trường Sinh, cho nên hắn mới có một loạt hành vi sau đó. Mà toàn bộ hành động của hắn đều chịu sự khống chế của Thái Hư ảo cảnh. Cùng lúc đó, thân thể hắn cũng không chịu bất kỳ trói buộc nào, cho nên hắn vẫn có thể khởi động Nhất Hiệt Thư."

Lần này Chu Phân Phương cuối cùng đã hiểu: "Ý thức trung tâm của Trần Già bị che đậy, nhưng hành động là tự do. Cho nên hắn đã bại lộ chân thực bản thân mình trong ảo cảnh, coi giả thành thật?"

"Đúng! Trần Già bị Thái Hư ảo cảnh mê hoặc, cho rằng mình đã an toàn, nên hắn đã khởi động Nhất Hiệt Thư. Mà lúc này toàn bộ hành vi của hắn cũng đã bại lộ ở trong Thái Hư ảo cảnh, chẳng khác nào phát trực tiếp ở hiện trường cho người ta. Cho nên… hắn đã bại lộ."

Ngụy Quân lặng lẽ thở dài.

Ở vị trí nội ứng, thực ra Trần Già đã làm đến vô cùng xuất sắc.

Bình Luận (0)
Comment