Nguyên thần (3)
"Ngươi vừa rồi còn nói chỉ cần người được ngươi chúc phúc thì sẽ không sẽ dễ dàng chết như vậy."
"Đây là sự thật, hiện tại ta vẫn không cho rằng Trần Già sẽ chết. Hơn nữa ta đoán, Trần Già rất nhanh sẽ liên hệ với chúng ta."
Ngụy Quân vừa dứt lời, giống như là phối hợp với hắn, Nhất Hiệt Thư của hắn liền nhận được cuộc gọi thoại.
Ngụy Quân ấn nhận.
Cảnh tượng bên kia chính là Trần Già đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, cùng với vẻ mặt bình tĩnh của Nguyên Minh Chủ.
Phản ứng đầu tiên của Chu Phân Phương cũng không kịp quan tâm an nguy của Trần Già, mà là khiếp sợ nhìn về phía Ngụy Quân.
Tất cả đều ở trong dự kiến của Ngụy Quân, giống như hắn mới là đạo diễn sau màn của chuyện này.
"Ngụy Quân, sao ngươi làm được?"
Ngụy Quân chỉ chỉ đại của mình : "Đoán, cái này không khó."
Chu Phân Phương: "…"
Nàng hoài nghi Ngụy Quân là đang chửi nàng ngu, hơn nữa nàng có chứng cớ.
Nhưng hiện tại có người ngoài ở đây, Chu Phân Phương không có tính sổ với Ngụy Quân, chỉ là trong lòng âm thầm nhớ kỹ.
Lại dám ngỗ nghịch bất hiếu, sớm muộn gì nàng sẽ cho Ngụy Quân đẹp mặt.
Trong lòng phát tiết bất mãn đối với Ngụy Quân, Chu Phân Phương mới nhìn về phía Trần Già và Nguyên Minh Chủ.
"Họ Nguyên kia, ngươi muốn thế nào?" Vẻ mặt Chu Phân Phương bất thiện.
Nguyên Minh Chủ mỉm cười: "Chu tế tửu, có chuyện gì từ từ nói. Ta nghĩ, hiện tại là ta có thứ để trao đổi với ngươi."
“Ngươi…”
Tay phải Ngụy Quân đặt trên vai Chu Phân Phương hơi dùng sức, ngăn lại lửa giận của Chu Phân Phương.
"Lão sư, bình tĩnh. Lần này đây quả thật là bản lĩnh Nguyên Minh Chủ cao hơn một bậc. Đã thua thì phải nhận, ta đã từng thua vô số lần, khi bại khi thắng, cuối cùng ta chỉ thắng một lần là thắng được tất cả. Thua không đáng sợ, đáng sợ là sau khi thua vẫn không thể nghiêm túc với đối thủ. Tôn trọng đối thủ, chính là tôn trọng mình."
Ngụy Quân vừa nói xong, ánh mắt của Nguyên Minh Chủ nhìn về phía Ngụy Quân trở nên vô cùng kinh ngạc và thưởng thức.
"Những lời này dĩ nhiên có đạo lý, nhưng mà từ trong miệng Ngụy đại nhân nói ra lại khiến cho người ta có chút kỳ quái." Nguyên Minh Chủ nói: "Tư liệu về Ngụy đại nhân ta đã xem qua, cuộc đời trước kia của ngươi tuy không thuận, nhưng mà đã thua vô số lần… cũng không đáng nói nhỉ?"
Ngụy Quân cười nhẹ, không có giải thích cho Nguyên Minh Chủ quá khứ của mình.
Hồi đó khi chiến Đạo Tổ, há chỉ là thua vô số lần?
Tuyệt vọng trước bước ngoặt sống chết, không nhìn thấy chút hy vọng nào, bóng ma liên tiếp chiến bại, thậm chí là tận mắt nhìn thấy những huynh đệ vào sinh ra tử chết trận…
Nếu không có tâm chí mạnh mẽ, Thiên Đế đã sớm bị những thất bại đó làm sụp đổ.
Nguyên Minh Chủ tất nhiên là một thế hệ kiêu hùng, cũng làm cho Ngụy Quân ngạc nhiên tán thưởng. Nhưng nếu nói bởi vậy mà làm cho Ngụy Quân sinh ra bóng ma tâm lý thì vẫn còn kém xa.
"Nguyên Minh Chủ, chúng ta trở lại chuyện chính. Ngươi không giết Trần Già, đã nói rõ giữa chúng ta còn có không gian đàm phán. Nói đi, chúng ta có thể cho ngươi cái gì? Ngươi lại muốn được gì từ chỗ chúng ta?" Ngụy Quân nói thẳng.
Ánh mắt Nguyên Minh Chủ nhìn về phía Ngụy Quân càng thêm thưởng thức.
"Ngụy đại nhân người vui vẻ nói lời sảng khoái. Được, vậy Nguyên mỗ cũng không vòng vo nữa. Nhưng ta muốn xác nhận trước một vấn đề —— Trần Già rất quan trọng sao?"
Nếu là hắn chấp chưởng Liên minh người tu chân, một tên nội ứng đã bại lộ thì cũng đã bại lộ.
Liên minh người tu chân tuyệt đối sẽ không vì một cái tên nội ứng mà bỏ ra cái giá quá lớn.
Cá nhân hắn cũng sẽ không.
Cho nên đối với Đại Càn có thể vì Trần Già làm được đến nước nào, Nguyên Minh Chủ còn chưa nắm chắc.
Nhưng mà hắn vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì chỉ cần có cơ hội, thì không nên buông tha.
Mà Ngụy Quân đã cho hắn một kinh hỉ.
"Người quang minh không nói chuyện mờ ám. Nếu lấy triều đình ra để bàn, ở trong lòng những trọng thần như Thượng Quan Thừa tướng, Cơ Soái, Lục Tổng quản thì sức nặng của Trần Già tuyệt đối không có giá trị quá lớn, bọn họ cũng sẽ không nhượng bộ minh chủ quá nhiều. Bởi vì trên bản chất, cho dù tình cảm trong lòng bọn họ đối với quốc gia nhiều hơn Minh chủ mấy phần, nhưng đối đãi với người cụ thể thì cũng lạnh nhạt như thế, ngoài trừ đối với ta."
Bọn họ đối xử với Ngụy Quân đúng là đào tim đào phổi.
Nhưng mà bọn họ đối xử với người khác cũng không có quá nhiều lòng thương hại.
Đại Càn trước đây đã làm tổn thương trái tim của vô số người có hoài bão, cũng có rất nhiều người ôm hận mà chết.
Không phải khi mỗi người chết tam đầu sỏ cũng không có năng lực cứu.
Nhưng bọn họ vì dự trữ lực lượng che dấu bản thân, nhiều hơn vẫn là lựa chọn ẩn nhẫn, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Người chân chính có thể khiến cho bọn họ không tiếc tất cả trả bất cứ giá nào để cứu giúp, phải làm đến bước Ngụy Quân mới được.
Trong cảm nhận của bọn họ, sức nặng của Trần Già còn lâu mới bằng Ngụy Quân.
Nguyên Minh Chủ là một người thông minh, hắn biết điều Ngụy Quân nói là đúng.
"Ngụy đại nhân cứ nói tiếp." Nguyên Minh Chủ tiếp tục nói.
"Trần Già ở trong lòng bọn họ phân lượng có hạn, cho nên Nguyên Minh Chủ cũng không thể đạt được bao nhiêu lợi ích từ trong tay bọn họ. Nhưng mà ở trong lòng ta —— Trần Già là bằng hữu xứng đáng liều mình cứu giúp, minh chủ rõ ràng ý của ta rồi chứ?"
Nguyên Minh Chủ vẫn không nói gì, Trần Già rơi lệ.