Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1125 - Chương 1125. Nguyên Thần (4)

Chương 1125. Nguyên thần (4) Chương 1125. Nguyên thần (4)

Nguyên thần (4)

"Ngụy huynh, ta đã bại lộ, một nội ứng bị bại lộ là không còn giá trị. Huynh không thể vì ta mà hy sinh, bằng không ta vĩnh viễn cũng không thể tha thứ mình."

Ngụy Quân cười cười, bình tĩnh nói: "Trần huynh, địa vị của huynh ở trong lòng ta chưa bao giờ được định đoạt bởi giá trị của huynh, mà là từ phẩm chất của huynh. Trần Già, ta đã từng nói quen biết một bằng hữu như huynh, ta tin nếu như ta gặp phải nguy hiểm, huynh nhất định cũng sẵn lòng liều mình cứu ta, chính là đơn giản như vậy."

"Hay."

Nguyên Minh Chủ gõ nhịp tán thưởng: "Nhìn thấy những thanh niên các ngươi ý hợp tâm đầu phong nhã hào hoa, lòng bổn tọa cũng khao khát. Đáng tiếc, cái này không phải là đạo mà bổn tọa theo đuổi. Dù vậy, bổn tọa vẫn tôn trọng người như thế này. Ngụy đại nhân, ý của ngươi ta đã rõ, ta sẽ không ngu xuẩn đến mức đưa ra yêu cầu vượt qua năng lực của ngươi để đổi lấy mạng sống của Trần Già."

Ngụy Quân hơi gật đầu: "Cử chỉ của Minh chủ có chừng mực, Ngụy Quân bội phục. Ngươi có thể ra điều kiện."

"Ta muốn Chu Tế tửu giúp ta giải trừ toàn bộ điềm xấu đỏ trong cơ thể, đồng thời tuyệt đối không thể thay những người khác ở Liên minh người người tu châni trừ bất kỳ điềm xấu gì."

Nguyên Minh Chủ nói ra ý đồ thật của mình.

Sau khi đã biết thân phận thật của Trần Già, Trần Già nghĩ rằng Nguyên Minh Chủ sẽ giết hắn, Chu Phân Phương cũng nghĩ rằng Nguyên Minh Chủ sẽ giết Trần Già.

Đây là một suy nghĩ rất tự nhiên.

Nhưng mà chính như Ngụy Quân nghĩ, thật ra Nguyên Minh Chủ chưa bao giờ muốn giết Trần Già.

Một Trần Già hèn mọn mà thôi, một tên nội ứng của Đại Càn hèn mọn mà thôi.

Đối với Nguyên Minh Chủ hắn mà nói, vì sao nhất định phải sát Trần Già chứ?

Giết chết Trần Già, Nguyên Minh Chủ hắn có thể được cái gì?

Ngược lại, nếu không giết Trần Già, hắn có thể được rất nhiều thứ.

Cho nên, mới có cuộc đàm phán hiện tại.

Nguyên Minh Chủ là một người chủ nghĩa vị tuyệt đối, mọi lựa chọn của hắn đều sẽ tối đa hoá lợi ích của mình.

Trần Già còn sống có thể mang đến càng nhiều lợi ích cho hắn hơn là cái chết.

Vậy hắn nhất định phải để cho Trần Già sống sót.

Hắn không có công phu sư tử ngoạm, bởi vì hắn đã bị Ngụy Quân thuyết phục. Trên bản chất tam đầu sỏ cũng đều là kiêu hùng lãnh huyết vô tình, bọn họ là tuyệt đối sẽ không vì Trần Già mà bỏ ra quá nhiều lợi ích.

Cho nên hắn chỉ đưa ra thứ mà Ngụy Quân và Chu Phân Phương có thể làm được trong phạm vi khả năng.

Đầu tiên Trần Già tỏ ý cự tuyệt: "Tuyệt đối không được. Chu Tế tửu, Ngụy huynh, hai người đừng quan tâm sống chết của ta."

Trước hết Ngụy Quân không mở miệng, để cho Chu Phân Phương tự mình lựa chọn.

Chu Phân Phương trực tiếp tỏ thái độ: "Được, ta đồng ý với ngươi."

Nếu như kiên trì với kế hoạch ban đầu thì có thể giết chết Nguyên Minh Chủ.

Nhưng như thế thì Trần Già ắt phải chết.

Mà nếu làm theo lời Nguyên Minh Chủ nói, Nguyên Minh Chủ chắc chắn sẽ không chết.

Nhưng Trần Già cũng có thể sống tiếp.

Yêu cầu của Nguyên Minh Chủ thật ra chính là để cho Ngụy Quân và Chu Phân Phương phán đoán. Ở trong lòng bọn họ, mạng của Nguyên Minh Chủ hắn và mạng của Trần Già ai quan trọng hơn.

Để cho Đại Càn tam đầu sỏ chọn, bọn họ khẳng định sẽ lựa chọn hy sinh Trần Già, giết chết Nguyên Minh Chủ.

Đây là sự hy sinh có thể chấp nhận được, hơn nữa ở trong mắt của rất nhiều người đều là kiếm được lời lớn.

Nhưng mà Chu Phân Phương không chút do dự.

"So với mạng của thì mạng của Trần Già quan trọng hơn." Chu Phân Phương quả quyết nói: "Nếu như Đại Càn ngay cả anh hùng như Trần Già cũng có thể từ bỏ, vậy quốc gia như thế không đáng để cho Chu Phân Phương ta tận hiến."

Nguyên Minh Chủ cười sang sảng: "Hay, sảng khoái! Chu Tế tửu, ta thích ngươi loại này nghĩa khí anh hùng này trên người ngươi."

Lựa chọn của Chu Phân Phương rất Chu Phân Phương.

Nhưng rất không đại cục.

Cho nên mỗi người tam đầu sỏ đều tay nắm đại quyền, mà thực lực Chu Phân Phương không thua gì bọn họ, uy danh cũng không thua bọn họ, nhưng Chu Phân Phương chỉ làm một Tế tửu Quốc Tử Giám nho nhỏ, làm chuyện dạy học giáo dục con người, dao động ở ngoài quan trường.

Nàng loại này tính tình, là làm không được quan, hơn nữa làm không được đại quan.

Nhưng chính vì như thế, nàng mới là Chu Phân Phương, mới có thanh danh và địa vị như hiện tại.

Đối với sự tán thưởng của Nguyên Minh Chủ, Chu Phân Phương vẻ mặt ghét bỏ: "Ngươi quá xấu, thích ta còn chưa đủ tư cách."

Nguyên Minh Chủ tiếp tục cười to, đối với sự ghét bỏ của Chu Phân Phương không hề phật lòng.

Tảng đá dồn nén trong lòng hắn hoàn toàn được khai thông, tâm tình của hắn đương nhiên khoan khoái.

Lời lẽ Chu Phân Phương bất kính sẽ không khiến hắn rớt một cọng lông mao.

Hắn căn bản sẽ không để bụng.

Đến trình độ như hắn, đã sớm không để ý cái loại kỹ năng mặt ngoài này nữa rồi.

"Chu Tế tửu, Ngụy đại nhân, Nguyên mỗ ta nói lời giữ lời. Chỉ cần các ngươi theo ước hẹn mà làm, ta cam đoan sẽ để Trần Già hoàn hảo vô thương trở về Đại Càn."

Ngụy Quân gật đầu.

Nguyên Minh Chủ không có lý do để gạt người.

Bởi vì đối với hắn mà nói, Trần Già thật sự không có lý do gì phải chết.

Căn bản là Trần Già không có làm tổn hại đến ích lợi của hắn, ngược lại còn mang đến cho hắn lợi ích khổng lồ.

Cho nên Nguyên Minh Chủ không chỉ không hận Trần Già, thậm chí còn thưởng thức Trần Già như trước đây.

Bình Luận (0)
Comment