Hoa mai tam lộng (1)
"Phụng Tiên. . . Có lẽ cái tên này cũng là tên giả." Nguyên Minh Chủ nói.
Trần Già nhìn Nguyên Minh Chủ một cái, nhạt nhạt nói: "Tên tự này là thật."
Nguyên Minh Chủ hơi ngẩn ra, theo sau tiếp tục cười lớn: "Không tồi, xem ra Phụng Tiên cũng không phải cái gì cũng gạt ta. Phụng Tiên, tuy ngươi ta đã định trước không thể làm cha con, nhưng thưởng thức của ta với ngươi là thật. Sau khi biết được thân phận thật của ngươi, ta tôn trọng ngươi cũng là thật. Ngươi rất giỏi, khi ta bằng tuổi ngươi cũng thua xa ngươi. Đáng tiếc, ngươi ta đạo bất đồng, bất tương vi mưu, bằng không ta thật sự muốn nhận ngươi làm con nuôi, coi ngươi là truyền nhân y bát của ta, kế thừa sự nghiệp của ta."
Cũng đã đến nước này, Nguyên Minh Chủ tất nhiên không cần diễn trò cùng Trần Già nữa.
Lời hắn nói đều là thật.
Những sự yêu thích đó cũng đều là thật.
Trần Già vốn dĩ chính là một người rất dễ khiến cho người ta yêu thích.
Trần Già cảm nhận được sự chân thành của Nguyên Minh Chủ, sau khi lặng lẽ một hồi cũng gật gật đầu với Nguyên Minh Chủ: "Ta từng lừa gạt người trong thiên hạ, lại ngã ở trên tay minh chủ. Minh chủ kỹ cao một bậc, Phụng Tiên khâm phục tận đáy lòng. Tuy là địch với minh chủ, ngày sau nếu có cơ hội, Phụng Tiên cũng tuyệt sẽ không nương tay. Nhưng sự tôn trọng với minh chủ, Phụng Tiên không có nửa phần làm bộ. Nếu minh chủ chấp chưởng không phải Liên minh người tu chân mà là Đại Càn của ta tốt rồi."
"Như thế không ổn chút nào, ta không làm được kiểu lãnh tụ muôn người một lòng. Bản chất của ta là một kẻ độc tài, mà không phải một thủ lĩnh có thể dẫn dắt người khác cùng nhau trở nên tốt hơn, ngươi không cần đánh giá cao ta. Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ cũng hơn là người trong thiên hạ phụ ta, đây mới là ta."
Nguyên Minh Chủ nhận thức rất rõ ràng về mình.
Ngụy Quân tán thưởng nhìn Nguyên Minh Chủ một cái.
Tri nhân giả trí, tự tri giả minh. (Biết người là khôn, biết mình là sáng.)
Ở phương diện này, Nguyên Minh Chủ quả thật làm cho hắn coi trọng có thừa.
"Nguyên Minh Chủ." Ngụy Quân bỗng nhiên mở miệng.
Nguyên Minh Chủ dời ánh mắt qua Ngụy Quân, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Một câu của Ngụy Quân đã khiến cho Nguyên Minh Chủ kinh động.
"Một mạng của Trần Già, minh chủ chỉ đổi lấy một thân bình an sao?" Ngụy Quân thản nhiên nói: "Minh chủ có phải thấy mạng Trần Già rất không đáng tiền không? Trần Già chính là chí ái thân bằng của ta, huynh đệ như tay chân, phải thêm tiền."
Nguyên Minh Chủ: "…"
Trần Già: "…"
Chu Phân Phương: "…"
Ba người đều bị Ngụy Quân làm cho sững sờ.
Còn có người chê tiền bọn cướp muốn chưa đủ nhiều?
Chu Phân Phương sờ trán Ngụy Quân, cổ quái hỏi: "Ngụy Quân, ngươi mất trí rồi à?"
"Đương nhiên không phải, ta rất nghiêm túc." Ngụy Quân điềm tĩnh bảo: "Nguyên Minh Chủ, ta cho rằng giá trị của Trần Già vượt xa yêu cầu của minh chủ ngươi, vừa rồi ngươi yêu cầu quá ít."
Nguyên Minh Chủ kiêu hùng một đời, mưu lược hơn người, nhưng hắn cũng không đuổi kịp mạch suy nghĩ của Ngụy Quân, chỉ là nghi hoặc hỏi: "Vậy ý của Ngụy đại nhân là?"
Ngụy Quân khẽ cười nói: "Nguyên Minh Chủ, danh xưng này ngươi nghe có thấy ngấy không ? Ta giúp ngươi đổi một cái danh xưng khác, thế nào?"
"Danh xưng gì?"
"Nguyên Thần!"
Hô hấp của Nguyên Minh Chủ đột nhiên dừng lại, nhịp tim tăng tốc.
Trần Già và Chu Phân Phương giống như trúng sấm sét giữa trời quang, hoàn toàn chết lặng.
Chỉ có Ngụy Quân tiếp tục ung dung mở miệng: "Ta, hoặc là nói sức lực cả nước Đại Càn chúng ta trợ minh chủ thành thần. Coi như hồi báo, Nguyên Thần thay Đại Càn chúng ta huỷ hoại Liên minh người tu chân, giúp Trần Già tiến thêm một bước ở giới tu hành, thế nào?"
Tìm việc, lại được boss tuyển thẳng?
Không, Ngụy Quân phải là tuyển thẳng boss.
…
Trần Già và Chu Phân Phương đều ngây ngốc nhìn Ngụy Quân.
Bọn họ đều bị ý nghĩ kỳ lạ của Ngụy Quân làm kinh hãi.
Đề nghị này của Ngụy Quân, đừng nói bọn họ tiếp nhận, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nguyên Minh Chủ chính là Minh chủ của Liên minh người tu chân.
Kết quả thế mà Ngụy Quân lại muốn đi chiêu an Minh chủ Liên minh người tu chân, sau đó nhờ Minh chủ Liên minh người tu chân giúp bọn họ phá huỷ Liên minh người tu chân.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ chính là Ngụy Quân điên rồi, đây quả thực là đang tấu hài.
Nhưng Trần Già và Chu Phân Phương dù sao cũng là người thông minh.
Sau khi khiếp sợ qua đi, bọn họ bắt đầu từ từ suy xét tính khả năng của đề nghị này.
Sau đó, càng suy xét, khóe miệng hai người lại càng gượng gạo.
Bọn họ rõ ràng ý thức được một chuyện:
Có lẽ, Ngụy Quân nghiêm túc thật, đề nghị này của Nguỵ Quân —— cũng thật sự khả thi!
Có điều mọi thứ cuối cùng vẫn phải xem quyết định của bản thân Nguyên Minh Chủ.
Nếu Nguyên Minh Chủ không đồng ý, vậy tất cả đều là mây bay.
Trần Già và Chu Phân Phương lại chuyển dời mắt lên trên người Nguyên Minh Chủ.
Tuy là không gian giả tưởng của Nhất Hiệt Thư, nhưng sau khi được Bạch Khuynh Tâm luyện chế, Nhất Hiệt Thư gần như hoàn toàn mô phỏng như thật. Trần Già và Chu Phân Phương rõ ràng nhìn thấy trán của Nguyên Minh Chủ cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Nguyên Minh Chủ vẫn luôn là người dù cho Thái Sơn sập cũng không đổi sắc, rất rõ ràng cũng bị đề nghị của Ngụy Quân rung động tâm thần.
Ngay cả nói chuyện, giọng nói của Nguyên Minh Chủ cũng có chút trúc trắc:
"Ngụy đại nhân, ngươi là đang kể chuyện cười à?"