Bí mật thành thần của Ma Quân (1)
Trần Trường Sinh há mồm hộc ra một ngụm máu tươi, nhìn trường kiếm và hắc đao xuyên qua ngực mình, Trần Trường Sinh lại quay đầu nhìn thoáng qua Trần Già mặt không cảm xúc ở đằng sau, hắn cảm giác mình chết không nhắm mắt.
"Ta muốn giết Nguyên Minh Chủ, cho nên Nguyên Minh Chủ giết ta, đối với việc này ta cũng không không cam lòng. Kẻ giết người sớm muộn cũng đền mạng, cái này rất hợp lý.
"Ta chỉ là không nghĩ tới, người phản bội ta thế mà lại là ngươi. Trần Già, vì sao? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?"
Trần Già nghĩ lại kịch bản mình đã luyện diễn qua hai lần, cuối cùng vẫn là quyết định diễn theo kịch bản, bằng không hai lần luyện tập trước đó liền lãng phí.
Cho nên Trần Già trầm giọng nói: "Tông chủ, ngươi có biết ta và Chu Phân Phương không đội trời chung, có huyết hải thâm thù. Lão sư của ta cũng cống hiến rất nhiều cho Trường Sinh tông, nếu không có lão sư, căn bản không có Trường Sinh tông của hôm nay. Nhưng mà tông chủ, ngài buông tha việc báo thù cho sư phụ, hơn nữa lại lựa chọn hợp tác với kẻ thù đã giết chết sư phụ ta. Không phải ta phản bội ngài, là ngài phản bội ta."
"Ta phản bội ngươi?"
Trần Trường Sinh gượng cười đau khổ: "Người chết đương nhiên phải nhường đường cho người sống, ta sai chỗ nào? Trần Già, chỉ vì thế mà ngươi muốn phản bội ta?"
Trần Già lặng lẽ một lát, sau đó tiếp tục mở miệng: "Không chỉ như vậy, tông chủ, ngươi đang áp chế xu hướng thăng tiến của ta, bất luận là ở trong tông môn hay là ở trong liên minh. Tuy ngoài miệng ngươi nói muốn chọn ta làm người thừa kế, nhưng mà trong lòng ngươi thật sự từng suy xét qua sao? Ta dù sao không phải đồ đệ của ngài, mà là được sư phụ ở kinh thành bồi dưỡng, ngươi thật sự coi ta trở thành tương lại của Trường Sinh tông sao?"
Trần Trường Sinh giận dữ phản cười: "Ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt? Ngươi còn trẻ, đợi thêm vài năm, chung quy sẽ có cơ hội. Ta đã liệt ngươi vào danh sách ưng cử viên của tông chủ, chỉ cần ngươi đợi vài năm nữa mà thôi."
Trần Già lắc đầu nói: "Đại trượng phu sinh ra trong trời đất, há có thể ngậm ngùi chịu làm tôi tớ người khác mãi."
Nói xong câu đó, Trần Già đã buông tay cầm đao và cầm kiếm.
Ngay sau đó, trên tay hắn xuất hiện một thanh Phương Thiên Hoạ Kích.
Copy paste, hắn rất nghiêm túc.
Sau đó, Trần Già vung ra một kích, Trần Trường Sinh vốn đã bị thương nặng lập tức rơi đầu xuống đất.
Trần Già đã hoàn thành triệt để việc bù thêm đao cho Trần Trường Sinh.
Nhưng lần này, Trần Già không có quỳ một gối trước người Nguyên Minh Chủ, bẩm báo cho hắn như trong ảo cảnh.
Trần Già chỉ đang nhìn thi thể Trần Trường Sinh, vô cùng thổn thức: "Tông chủ, ta đã giết ngươi ba lần liên tiếp rồi, lần này ngươi hẳn là chết rồi nhỉ?"
Nếu Trần Trường Sinh còn chưa chết, vậy Trần Già sẽ điên mất.
Giết một người ba lần liên tục, hoa mai tam lộng, chỉ có Trần Già biết chuyện này mệt biết bao nhiêu.
Có điều lần này hắn có thể yên tâm.
Nguyên Minh Chủ trầm giọng nói: "Phụng Tiên, chúc mừng ngươi, lần này Trần Trường Sinh thật sự đã chết."
Trần Già cảm khái tự đáy lòng nói: "Rất không dễ dàng."
Ánh mắt của Trần Trường Sinh trước khi chết lóe lên vẻ nghi hoặc to lớn:
"Ba…ba lần? Cái gì… Có ý gì?"
Trần Trường Sinh chết không nhắm mắt, đến chết cũng không rõ ràng.
…
"Trần Trường Sinh lần này chết thật rồi chứ?"
Nhận được thông tin từ chỗ Trần Già lần nữa, Chu Phân Phương cũng có chút không chắc chắn.
Mặc dù người bị Thái Hư ảo cảnh bẫy là Trần Già, nhưng mà hậu ảnh hưởng của chuyện này quả thật có hơi dọa người, Chu Phân Phương có chút PTSD*.
(*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn)
Ngụy Quân điềm tĩnh an ủi: "Lão sư yên tâm, Trần Trường Sinh chắc chắc đã chết. Hắn cũng chết liên tục ba lần rồi, nếu mà chết lần bốn nữa thì quá tệ rồi. Những tiểu thuyết gia ở dân gian cũng không viết như vậy, nếu thế chắc chắn sẽ bị độc giả gửi dao."
Chu Phân Phương trào phúng nói: "Cũng không nhất định, những người viết tiểu thuyết bây giờ người này còn mặt dày hơn người kia. Dạo này ta cày rất nhiều tiểu thuyết toàn bỏ ngỏ. May mà còn một tác giả có bút danh gọi là 'Bình Tầng' khá chuyên cần, vẫn luôn đăng chương mới, nếu không dạo này ta bị đói truyện rồi. Nói ra, cái thằng nhân vật chính trong tiểu thuyết là ngươi nha, ngươi đã uỷ quyền chưa?"
Hiện tại ngành báo chí và xuất bản ở Đại Càn cũng khá phát đạt. Thời kỳ mà internet còn chưa xuất hiện, sách giấy đã trở thành nhu cầu cứng.
Cho nên thị trường tiểu thuyết kỳ thực không nhỏ.
Ngay cả tờ báo《 Phá Hiểu 》còn bố trí chuyên mục tiểu thuyết đặc biệt.
Còn từng mời Chu Phân Phương viết bản thảo.
Chu Phân Phương nói mình đang đọc tiểu thuyết cũng vì như thế. Đương nhiên, này người của niên đại này không thể đọc tiểu thuyết trên mạng, bọn họ toàn đọc tuyển thuyết được đăng lên báo chí.
Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Ta uỷ quyền rồi. Lão sư ngươi có tiền, có thể ủng hộ tác giả đó nhiều chút."
"Ta mua báo của hắn chính ủng hộ lớn nhất đối với hắn rồi, ngươi còn muốn lên trời? Đúng rồi, nhắc đến tiểu thuyết, thời gian đầu Lỗ Tấn đăng《 Nhật kí người điên 》trên tờ báo《 Phá Hiểu 》là ai?"
Chu Phân Phương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò nói: "Không ngờ rằng trên thế giới này ngoại trừ ta vậy mà còn có bậc thầy tài hoa như vậy."
Ngụy Quân: "… Lão sư ngươi kiềm chế một chút, đừng lúc nào cũng tự luyến."