Bí mật thành thần của Ma Quân (2)
"Là ngươi chăng?" Chu Phân Phương liếc nhìn Ngụy Quân một cái, châm biếm: "Ngươi có cái tật xấu gì đây? Sao lại ưa dùng tài khoản phụ vậy?"
"Không phải ta, bút danh phụ của ta là Chu Thụ Nhân, không phải Lỗ Tấn."
"Không phải ngươi mới là lạ! Tiểu thuyết to gan như vậy, ngoại trừ ta cũng chỉ có ngươi dám viết. Kiểu hành văn sắc bén này, nếu không phải Chu Phân Phương ta viết thì chắc chắn là đồ đệ ta viết."
Ngụy Quân trực tiếp đưa cho nàng một cái bánh bao thịt lớn.
"Có ý gì?"
"Ăn cơm, chặn cái miệng của ngươi."
Hiện tại là sáng sớm.
Ngụy Quân và Chu Phân Phương tùy tiện tìm một cái quán ven đường ăn cơm.
Hai người bọn họ ở kinh thành đều thuộc loại siêu sao, nhưng người kinh thành đã sớm quen thuộc với khuôn mặt của hai người.
Vừa thấy Ngụy đại nhân và Chu Tế tửu đi cùng nhau, hiển nhiên liền biết hai người đang nói chuyện, cũng không có mù mà đi quấy rầy bọn họ.
Hơn nữa Chu Phân Phương và Ngụy Quân đều có thói quen tiện tay bố trí kết giới cách âm, cho nên cũng không hơi đâu lo lắng bị những người khác nghe lén.
Chu Phân Phương vỗ Ngụy Quân một cái, cầm lấy bánh bao thịt mà Ngụy Quân đưa cho nàng, một ngụm đã ngốn hết nửa cây, sau đó ung dung hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
"Tiếp tục hợp tác với Nguyên Minh Chủ." Ngụy Quân nói: "Hắn đã thể hiện thành ý của mình, vậy chúng ta đương nhiên phải phối hợp."
"Đến giờ ta vẫn còn hơi hoảng hốt và không dám tin, Nguyên Minh Chủ thật sự đã bị chúng ta xúi giục rồi?" Chu Phân Phương hoài nghi cuộc đời.
Nàng cũng coi như là thấy nhiều biết rộng.
Nhưng mà nàng chưa từng thấy chiêu xúi giục thủ lĩnh cao nhất bên quân địch này.
Là Chu Bán Thánh đã đọc đủ loại thi thư, nàng cũng chưa từng tìm thấy ví dụ tương tự ở trên lịch sử.
Nhưng trong thực tế lại được Ngụy Quân tạo ra.
Chu Phân Phương đến giờ vẫn không thể tin.
Đối với việc này, Ngụy Quân tỏ vẻ thấu hiểu.
Tầm nhìn đã hạn chế sức tượng tưởng của Chu Phân Phương, cái này không liên quan đến trí tuệ.
Những người giống như Chu Phân Phương thật ra đều có tiềm lực rất lớn.
Chỉ cần Ngụy Quân quay trở về Thiên Đế, giúp những người này thoát ra khỏi thế giới này, đi mở mở mang tầm mắt nhìn vũ trụ chân chính, vậy tầm nhìn của bọn họ cũng sẽ tăng cấp rất nhiều, năng lực cũng sẽ tăng trưởng gấp bội lần.
Giới hạn trên của họ không chỉ như vậy.
Kinh nghiệm và tầm mắt là rất quan trọng đối với thành tựu cuối cùng của một người.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Bọn họ vẫn muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Ngụy Quân lý trí bảo: "Lão sư, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể nói đã hoàn toàn dụ dỗ được Nguyên Minh Chủ. Nguyên Minh Chủ là kiểu người ‘chưa thấy thỏ thì chưa thả chim ưng’. Chỉ cần một ngày hắn chưa xác nhận chúng ta thật sự có thể giúp hắn phi thăng thành thần, thì một ngàu hắn sẽ không chân thành hợp tác trọn vẹn cùng chúng ta, sẽ chỉ trao đổi lợi ích với chúng ta ở ở trong không gian có hạn."
"Dù là như thế cũng rất khó làm cho người ta tin tưởng." Chu Phân Phương cảm khái nói: "Chuyện này cũng chính là ta chính mắt chứng kiến, bằng không ta cũng không thể tin được. Thật ra cho dù ta tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin tưởng lắm."
"Không có gì là không thể. Lão sư ngươi nghĩ rằng Đại Càn chúng ta và người của Liên minh tu chân giả tiến hành trao đổi lợi ích sao?" Ngụy Quân hỏi.
Chu Phân Phương không đáp lại.
Khẳng định không thể thiếu.
Ngươi cũng không thể trông cậy vào mọi người đều trung can nghĩa đảm một lòng vì nước.
Như thế không thực tế.
Ngụy Quân cũng không để Chu Phân Phương trả lời, tiếp tục nói: "Nguyên Minh Chủ giết Trần Trường Sinh, vậy chúng ta cứ dựa theo ước định mà chữa khỏi cho tu hành giả hắn muốn."
Về phần điềm xấu trong cơ thể Nguyên Minh Chủ sớm đã được chữa khỏi toàn bộ.
Thương thế của mấy người Nguyên Minh Chủ nhẹ hơn Ma Quân nhiều, đối với Ngụy Quân mà nói, chữa khỏi cho bọn hắn hoàn toàn không có áp lực.
Nghe thấy Ngụy Quân nói như vậy, Chu Phân Phương nhíu mày nói: "Ngụy Quân, ngộ nhỡ… ta là nói ngộ nhỡ, nhỡ may Nguyên Minh Chủ đang cố ý lợi dụng chúng ta chữa thương cho nhóm đại tu hành giả của Liên minh tu chân giả thì sao đây? Ta lo chúng ta chữa lành cho những người đó rồi hắn lại trở mặt không nhận người."
Ngụy Quân khẽ cười nói: "Lão sư, cho dù như thế thì chúng ta tổn thất cái gì? Những điềm xấu hồng mao trong cơ thể bọn hắn thật ra vốn cũng sẽ không trực tiếp lấy mệnh bọn hắn, sẽ chỉ làm bọn hắn liều mạng nâng cao bản thân, khiến cho bọn hắn biến càng thêm nguy hiểm mà thôi. Dã thú bị thương là nguy hiểm nhất, đạo lý này hẳn là lão sư đã biết."
"Ta biết, nhưng vẫn luôn cảm thấy hời cho hắn." Chu Phân Phương nói.
Dù sao Nguyên Minh Chủ còn từng đặt bẫy phục sát nàng, nói cho cùng trong lòng Chu Phân Phương chẳng hề muốn hợp tác với Nguyên Minh Chủ, mà là muốn giết chết hắn.
Đây là nhân chi thường tình.
Ngụy Quân bày tỏ thấu hiểu.
Nhưng mà không đồng ý.
Ngụy Quân kiên nhẫn nói: "Lão sư, hiện tại Đại Càn gặp phải tình thế rắc rối phức tạp, hơi khinh suất một chút chính là tình cảnh bốn bề thọ địch. Hai chúng ta cũng xem như là có danh vọng to lớn, chức trọng trên thân, cho nên chúng ta không thể tùy hứng, mà phải đưa ra lựa chọn sáng suốt."
"Ta biết."
"Các ngươi không phải ta, không có loại thực lực vô song, cho nên Đại Càn không thể quá hài lòng về bản thân, cũng đừng quá coi trọng bản thân."