Bí mật thành thần của Ma Quân (3)
Chu Phân Phương trào phúng: "Lời vừa rồi của ngươi trả lại cho ngươi, khắc chế một chút, đừng có lúc nào cũng tâng bốc mình."
"Lão sư, hai chúng ta không giống nhau. Ngươi là ba hoa thật, ta là đang trần thuật sự thật. Chẳng qua ta quá lợi hại, làm cho ngươi nghĩ rằng ta đang khoác lác."
Chu Phân Phương không nói một lời, cầm nửa bánh bao còn lại mình chưa ăn hết nhét vào miệng Ngụy Quân.
"Ăn bánh bao của ngươi đi."
Ngụy Quân: "…"
Nuốt bánh bao vào bụng, Ngụy Quân tức đến cả người run rẩy.
"Thế mà ngươi cố ý chiếm hời của ta."
Chu Phân Phương: "???"
Ngụy Quân: "Bánh bao này rõ ràng là ngươi vừa mới nếm qua. Chu Phân Phương, ngươi quá đáng quá rồi đấy, chiếm hời của ta một cách trắng trợn, mưu đồ quấy rối ta."
Chu Phân Phương yên lặng cầm lấy bát tào phớ trước mặt.
"Ngươi nói thêm một câu nữa coi?"
Ngụy Quân trong một giây chuyển qua hình thức đoan trang: "Lão sư, ta cho rằng Đại Càn muốn phá vỡ thế cục trong hoàn cảnh rắc rối phức tạp này, đầu tiên phải làm rõ một chuyện —— rốt cuộc ai mới là bằng hữu của chúng ta? Ai là kẻ địch của chúng ta.
"Sau khi làm rõ ràng chuyện này, chúng ta phải làm chuyện thứ hai —— giảm bớt kẻ địch, tăng thêm bằng hữu.
"Cứ thế, hiển nhiên thắng lợi trong tầm tay.
"Lão sư, ngươi thấy sao?"
Chu Phân Phương có thể nói cái gì?
Nàng chỉ có thể nói: "Không sai, danh sư xuất cao đồ, không hổ là đệ tử Chu Phân Phương dạy dỗ ta."
Ngụy Quân: "…Lão sư ngươi chưa dạy cái này."
"Nói hươu nói vượn, là ngươi đã quên." Chu Phân Phương kiên quyết dát vàng lên mặt mình.
"Được, ngươi lớn lên xinh đẹp, ta không tranh với ngươi."
Chu Phân Phương ngạo nghễ nâng cằm một cái.
Bản thánh đương nhiên xinh đẹp.
Bề tôi dưới váy vô số.
Có người đó, người đó và cả người đó đó nữa…
Không nhớ ra tên không quan trọng.
Dù sao người theo đuổi bản thánh nhiều vô số.
Sau khi tự luyến một hồi, Chu Phân Phương trở về hiện thực.
"Lão Nguyên này ta không thích, nhưng ngươi phân tích không sai, hắn đích xác là một người có thể tranh thủ. Nhưng mà lão này tuyệt đối có thể sẽ không về phe chúng ta, hắn chỉ phục vụ cho mình mà thôi." Chu Phân Phương nói.
Ngụy Quân gật đầu: "Quả thật như thế, Nguyên Minh Chủ là một kẻ vô cùng ích kỷ, nhưng không quan trọng. Chúng ta không cần hắn trung thành với Đại Càn, chỉ cần hắn phản bội Liên minh tu chân giả là được. Kẻ địch của kẻ địch có thể coi như bạn, chỉ cần Đại Càn chúng ta không bị thiệt hại, những cái khác đều có thể chấp nhận."
"Nếu như Lão Nguyên phản bội thì sao?"
"Hắn sẽ không đâu. Hắn là một người thông minh, chỉ cần chúng ta có thể liên tục cho hắn lợi ích, giúp hắn phi thăng thượng giới, hắn biết nên hợp tác cùng ai. Cho dù hắn thật sự phản bội, cùng lắm thì ta trực tiếp giết chết hắn là được. Làm như ghê gớm lắm!"
Ngụy Quân chính là không muốn tung đại chiêu mà thôi.
Bằng không thật giống như là một thế giới giàu có đi ức hiếp một kẻ ăn mày.
Quá ức hiếp người ta rồi.
Cũng quá không công bằng.
Hơn nữa phía trên có thể còn có một lão sư tốt theo dõi hắn.
Là điểm cân bằng, Ngụy Quân cũng không thể manh động.
Nhưng mà không muốn giết chết Nguyên Minh Chủ và không thể giết chết Nguyên Minh Chủ là hai khái niệm.
Hơn nữa để cho Nguyên Minh Chủ biết hắn có năng lực giết chết mình, này thì càng đơn giản.
Trừ phi Nguyên Minh Chủ là tam đầu sỏ có thể vì thế lực của mình đi hy sinh người của mình, bằng không Nguyên Minh Chủ không ngu đến nỗi đối địch với Ngụy Quân.
Cho nên Ngụy Quân không chút lo lắng.
Chu Phân Phương cũng không thể hiểu sự tự tin của Ngụy Quân.
Dù sao nàng tuy đã đoán được lai lịch Ngụy Quân có thể rất đáng gờm, nhưng mà Ngụy Quân đến cùng có đáng gờm bao nhiêu, nàng cũng không có một khái niệm chính xác.
Có điều thấy Ngụy Quân lời thề son sắt như thế, Chu Phân Phương không cho rằng Ngụy Quân là kẻ đần. Cho nên tuy nàng không hiểu lắm nhưng vẫn tin tưởng Ngụy Quân làm mà không có mục đích, quả thực có năng lực giết chết Nguyên Minh Chủ.
Cứ như vậy, hợp tác cùng Nguyên Minh Chủ quả thật không có vấn đề gì lớn.
"Cũng tốt, vậy cứ theo lời ngươi nói tiếp tục hợp tác với Nguyên Minh Chủ. Nhưng muốn chữa khỏi cho những người đó vẫn phải cần ngươi ra mặt."
"Không cần."
Ngụy Quân trực tiếp nắm lấy tay Chu Phân Phương.
Khi Chu Phân Phương còn chưa kịp phản ứng, mười phát năng lượng chính liền được Ngụy Quân chuyển thẳng vào trong cơ thể Chu Phân Phương.
Chu Phân Phương ưm một tiếng, sắc mặt ửng hồng, thiếu chút nữa thất thố.
Không, là đã thất thố rồi.
Bởi vì ánh mắt của Chu Phân Phương đã mất đi tiêu cự.
Đôi môi đỏ mọng cũng đã hơi hơi hé ra một cỡ thích hợp.
Ngụy Quân dùng đá lưu ảnh ghi lại thời khắc này.
Sau đó cất đi đá lưu ảnh trước khi Chu Phân Phương khôi phục lại.
Nửa phút sau, Chu Phân Phương mới miễn cưỡng khôi phục lại bình thường.
Ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân quả thực nổi giận đan xen.
"Ngươi… Hạo Nhiên Chính Khí của ngươi sao lại kỳ quái như vậy?"
Lần trước Ngụy Quân đưa trưc tiếp Hạo Nhiên Chính Khí trên tay nàng, Chu Phân Phương còn không có phản ứng lớn như vậy.
Lần này Ngụy Quân trực tiếp đưa Hạo Nhiên Chính Khí vào trong cơ thể nàng.
Nháy mắt nàng liền cảm nhận được cảm giác giống như Ma Quân.
Không phải phiêu phiêu dục tiên như bình thường.
Cảm giác thật lâng lâng.
Một khắc đó, Chu Phân Phương cảm thấy thành tiên cùng lắm cũng chỉ như thế.
Nhưng mà nàng không thể chấp nhận.
"Hạo Nhiên Chính Khí của không có sắc tình như vậy." Chu Phân Phương vừa thẹn vừa giận.
Ngụy Quân nhún vai, bình tĩnh nói: "Lão sư, thật ra là chính ngươi không đứng đắn. Ngươi nhìn ta xem, trong cơ thể tràn ngập Hạo Nhiên Chính Khí mà cũng không có phản ứng gì."