Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1140 - Chương 1140. Ta Đã Đoán Được Dự Đoán Của Ngươi (6)

Chương 1140. Ta đã đoán được dự đoán của ngươi (6) Chương 1140. Ta đã đoán được dự đoán của ngươi (6)

Ta đã đoán được dự đoán của ngươi (6)

Chờ mọi thứ xong hết, Ma Quân còn lau mồ hôi lạnh trên trán một phen.

Ngụy Quân có quyền hạn của Nhất Hiệt Thư, hắn trực tiếp đưa Trần Già trở về, sau đó cũng dẫn theo Ma Quân trở về hiện thực.

Hai phát Hạo Nhiên Chính Khí được Ngụy Quân đưa vào trong cơ thể Ma Quân, sắc mặt của Ma Quân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hồng hào hẳn lên.

Ma Quân cũng phát ra một tiếng thoải mái:

"Nóng quá, ấm dào dạt, thật thoải mái."

Ngụy Quân: “… Ngươi đứng đắn chút."

"Ngươi mới không đứng đắn đấy."

Ma Quân đại nhân trợn mắt nhìn Ngụy Quân một cái, sau đó cái đuôi tiếp tục vểnh lên hưởng thụ.

Vừa hưởng thụ, Ma Quân vừa nói: " Trần Già đó là một người tàn nhẫn, thế mà có thể tự trảm mình một đao. Trước kia đồ đệ ta thu cũng chưa tàn nhẫn như vậy."

"Người không tàn nhẫn đứng không vững. Trần Già có lẽ là phát giác được nguy hiểm, cho nên mới phải cẩn thận như vậy. Nếu đã thế, bên ta cũng phải ủng hộ hắn một chút, không thể để cho hắn cô độc chiến đấu hăng hái."

Trần Già hiện tại là người có tổ chức.

Ngụy Quân vẫn luôn cảm thấy tổ chức không thể chỉ để cho con người cống hiến mà không cho người ta sự ủng hộ cần thiết.

Có qua có lại, tương trợ lẫn nhau, đây mới là con đường lâu dài.

"Mèo nhỏ, chỗ Đại Hoàng tử vẫn phải tiếp tục làm phiền ngươi một chuyến rồi."

Ngụy Quân không quên mình đã đồng ý lời của Trần Già.

Trước đó để cho Đại Hoàng tử biết thân phận của Trần Già là để chứng minh cho Nguyên Minh Chủ xem.

Hiện tại Nguyên Minh Chủ đã biết được thành ý của Đại Càn.

Vậy thì không cần phải tiếp tục để cho Đại Hoàng tử biết thân phận Trần Già nữa.

Trần Già nói cũng có chút đúng. Thêm một người người biết là thêm một phần nguy hiểm.

"Ta muốn đi tìm Lục Ty trưởng một chút."

"Lục Ty trưởng? Lục Khiêm? Ngươi tìm hắn làm gì?"

"Tặng cho Trần Già một trợ công."

Nói phần hai đầu, Thanh Hạo bên này thảm chắc rồi.

Trần Già ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ngay lập tức nghĩ làm sao để phủi sạch quan hệ, căn bản không dám nghĩ đến vị trí tông chủ.

Nhưng mà Trần Trường Sinh là sư phụ Thanh Hạo.

Sau khi Thanh Hạo biết tin Trần Trường Sinh chết, ý muốn đầu tiên chính là kế thừa vị trí của Trần Trường Sinh.

Cũng không kịp bi thương.

Dựa theo thông lệ của Trường Sinh tông, sau khi tông chủ trước thoái vị thì phải tuyển người trong thế hệ trẻ, sẽ không chọn người cùng thời với tông chủ trước giữ chức tông chủ.

Cái này cũng là vì duy trì sức sống của Trường Sinh tông, miễn cho người kế thừa giả quá máy móc và cứng nhắc, ảnh hưởng đến phát triển bền vững của Trường Sinh tông.

Đương nhiên, thế hệ Thanh Hạo Trần Già bọn hắn cũng không phải thế hệ duy nhất đằng sau mấy ngườiTrần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh tuổi không nhỏ, giữa hắn và Thanh Hạo Trần Già thật ra cách vài thế hệ.

Những đệ tử này cũng đều là người có tư cách kế thừa Trường Sinh tông.

Cho nên Trần Già biết kẻ địch của mình thật sự rất nhiều.

Nhưng mà Thanh Hạo tin tưởng mình.

Hắn phải dũng cảm mạnh mẽ lên, cầu kiến Trần Trường Sinh.

Sau đó trực tiếp bị hội trưởng lão phái người bắt đến Trường Sinh đường.

"Thanh Hạo, ngươi đã biết tội?"

Người vấn tội là chủ quản hình phạt - Cổ Tinh Văn.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của một đám trưởng lão Trường Sinh tông, bắp chân Thanh Hạo có hơi nhũn ra.

Nhưng mà hắn buộc mình phải bình tĩnh trở lại.

Hắn là đệ tử thân truyền của Trần Trường Sinh.

Trong những trưởng lão này, hắn cũng nhận ra phân nửa.

Nếu đều là người quen thì không có gì đáng sợ.

Thanh Hạo bình phục đạo tâm của mình một chút, sau đó trầm giọng nói: "Trưởng lão cho phép đệ tử bẩm báo. Đệ tử chỉ là muốn biết sư phụ dạo này như thế nào thôi."

Nghe thấy Thanh Hạo trả lời như vậy, ánh mắt của mấy vị trưởng lão nhất thời trở nên ý tứ sâu xa.

Cổ Tinh Văn cũng khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Sao ngươi lại phải quan tâm tình hình gần đây của tông chủ?"

"Không dối gạt trưởng lão, đệ tử từ chỗ hắn biết được một tin tức, nói tông chủ rất có thể đã gặp chuyện bất trắc."

Thanh Hạo thản nhiên nói: "Sau khi biết được tin tức nay, cuộc sống Thanh Hạo hàng ngày bất an, cho nên đêm không thể ngủ, cố đến chứng thực chân tướng."

"Chỗ hắn là chỗ nào?"

"Liên minh người tu chân."

Câu trả lời này của Thanh Hạo cũng không ngoài dự liệu của các trưởng lão.

Huống chi trước đó Cổ Tinh Văn còn nhận được đáp án này từ chỗ Trần Già.

Nhưng mà sau khi các trưởng lão nhận được đáp án này từ trong miệng Thanh Hạo, một vài trưởng lão vẫn không nhịn nổi lộ vẻ mặt giận dữ.

"Quả nhiên là Liên minh người tu chân."

"Quả nhiên là Nguyên Minh Chủ."

"Ta biết ngay mà."

"Tông chủ hắn quá nóng vội rồi."

"Nguyên Minh Chủ há là người ngồi im chờ chết?"

“Động tác của Nguyên Minh Chủ quá nhanh."

Các trưởng bối mồm năm miệng mười nghị luận, khiến cho Thanh Hạo có chút không kịp trở tay.

Hắn đánh bạo mở miệng nói: "Các vị trưởng lão, xin hỏi sư phụ ta vẫn bình an chứ?"

"Tông chủ đã quy tiên rồi." Cổ Tinh Văn trầm giọng nói.

Nếu tin tức đã truyền tới từ chỗ Liên minh người tu chân, vậy Trường Sinh tông một mực phủ nhận cũng vô dụng.

Trò này không lừa nổi người, ít nhất không lừa được cả đời.

Thanh Hạo nghe được tin tức Trần Trường Sinh quả nhiên đã chết, nhịn không được "A" một tiếng, tiếp đó nước mắt liền rơi xuống: "Sư phụ, người chết thật oan uổng a! Đồ nhi nhất định sẽ báo thù cho người."

Các trưởng lão thờ ơ lạnh nhạt.

Bình Luận (0)
Comment