Ta đã đoán được dự đoán của ngươi (9)
Nguyên Minh Chủ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ỷ lớn hiếp nhỏ? Ai ỷ lớn hiếp nhỏ?"
"Ngươi tìm chết!"
Vân Trưởng lão nổi giận đùng đùng.
Mặc dù địa vị của Nguyên Minh Chủ cao hơn nàng, thực lực mạnh hơn nàng, nhưng nàng vẫn cáu tiết rồi. Nàng dốc toàn lực đánh một chưởng, đánh hình chiếu của Nguyên Minh Chủ tan thành mảnh vụn.
Sau khi đánh tan hình chiếu của Nguyên Minh Chủ, cơn giận của Vân Trưởng lão vẫn chưa tan, lại tát Thanh Hạo một cái dính trên tường.
"Quả thực là nực cười."
Vân Trưởng lão tức đến cả người phát run.
"Họ Nguyên đây là gây khó dễ cho Trường Sinh tông chúng ta." Vân Trưởng lão nói.
Một trưởng lão khác mở miệng: "Cũng có thể là thị uy. Suy cho cùng là tông chủ muốn giết hắn trước, cho nên hắn bắt đầu điên cuồng trả thù."
"Hắn quá điên khùng rồi. Nếu hắn nói giết ngược lại tông chủ thì vẫn còn trong phạm vi chấp nhận của chúng. Nhưng mà hắn giết chết người thừa kế của Trường Sinh tông chúng ta, chính là rắp tâm trả thù chân chính. Không thể cho nó đẻ trứng, bằng không Trường Sinh tông chúng ta sẽ triệt để trở thành trò cười."
"Ta vừa mới liên hệ với những đệ tử tuổi lớn một chút có tư cách tiếp chưởng vị trí tông chủ Trường Sinh tông, hầu như tất cả đều bị tập kích giết chết. Đa số đều máu phun tại chỗ, chỉ có số ít may mắn thoát được tính mạng, nhưng mà bị thương rất nặng."
"Không phải Nguyên Minh Chủ động thủ, đây là lần mưu sát có tổ chức có kỷ luật, Nguyên Minh Chủ là đang noi theo tông chủ, lấy bạo chế bạo."
"Nội bộ Liên minh người tu, có người đứng về phía Nguyên Minh Chủ."
"Bọn họ không muốn chữa khỏi thương thế của mình ư?"
"Bây giờ còn chưa xác định đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Nguyên Minh Chủ chắc chắn đã thuyết phục một số người."
…
Mạng lưới nhân mạch Trường Sinh tông vẫn rất hùng mạnh.
Bọn họ rất nhanh đã nhận được tin tức:
Chỉ cần làm theo Nguyên Minh Chủ, thương thế cũng đã được chữa khỏi.
Bọn họ Trường Sinh tông không có phản bội.
Nhưng mà Chu Phân Phương đã phản bội.
Trở thành đồng minh với Nguyên Minh Chủ.
Lần này trở thành Trường Sinh tông rơi vào tình huống khó xử.
Sau khi nhận được tin tức này, các trưởng lão Trường Sinh tông đồng loạt chửi mẹ nó:
"Chu Phân Phương đáng chết, phá hư đại sự của Trường Sinh tông chúng ta."
"Hiện tại đứng ở phía đối lập Nguyên Minh Chủ thì chẳng khác nào đứng ở phái đối lập với các đại thu hành giả của Liên minh người tu chân."
"Tông chủ trước đó dẫn đầu phản đối Nguyên Minh Chủ, cho nên hiện tại Nguyên Minh Chủ muốn khai đao với Trường Sinh tông chúng ta."
"Chuyện nan giải rồi đây."
"Chu Phân Phương chết tiệt, hai mặt hai lòng, thay đổi xoành xoạch, hố chết Trường Sinh tông chúng ta rồi."
Quốc Tử Giám, phòng sách Tam Dư, Chu Phân Phương liên tục hắt xì mấy cái.
Day day cái mũi, Chu Phân Phương lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tiểu Ngụy Quân lại nhớ ta? Bổn cô nương trời sinh mỹ lệ, quả thật thực dễ khiến cho người ta mong nhớ ngày đêm. Ài, sức quyến rũ dạt dào chết tiệt này của ta, đều tại ta đẹp quá mà."
Ngụy Quân vừa mới đi vào phòng sách Tam Dư: "…"
Thật muốn biết, da mặt cô nương này làm bằng gì?
"Ồ? Ngụy Quân, ngươi tới sao cũng không nói với ta một tiếng?"
Ngụy Quân đột nhiên xuất hiện làm Chu Phân Phương bị dọa giật nảy mình.
Ngụy Quân cạn lời: "Ngươi giả bộ cái xô ý. Phòng sách Tam Dư đều là khu vực của ngươi, ta đến ngươi có thể không biết sao? Ngươi không thả ta vào ta cũng không vào nổi."
Chu Phân Phương coi như không nghe thấy lời của Ngụy Quân, tiếp tục lên tiếng: "Nhớ sư phụ ngươi hả?"
"Ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi." Ngụy Quân trào phúng: "Ta tới tìm ngươi đương nhiên là có việc."
"Việc gì?"
"Ngươi và Trần Già có thù oán."
"Hả?"
"Ngươi và Trần Già có thù oán."
Chu Phân Phương chớp mắt.
Nàng có hơi hiểu rồi.
"Quốc sư?"
"Lão sư ngươi quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh."
"Tất nhiên."
Chu Phân Phương ngẩng cái cổ thon dài của mình, giống như một con thiên nga đen cao ngạo.
Nàng đã đoán được ý của Ngụy Quân.
"Ta nhằm vào Trần Già một tý?"
"Đúng! Giúp Trần Già củng cố một chút địa vị ở Trường Sinh tông."
"Nhằm đến mức nào?"
"Giết chết hắn."
"Cái gì?"
Lần này Chu Phân Phương giật mình thật.
Ngụy Quân xác nhận lại: "Giết chết hắn."
Chu Phân Phương: "…Diễn trò phải làm thật như vậy sao?"
"Bằng không sao qua mắt được Trường Sinh tông? Hơn nữa không phải diễn trò, là thật, ngươi quả thật phải giết hắn. Hiện tại Trần Già đã mất đi ký ức nằm vùng của mình, hắn hiện tại chính là đệ tử Trường Sinh tông thuần túy."
"Có ý gì?"
"Trường Sinh tông chắc chắn sẽ điều tra cái chết của Trần Trường Sinh, đồng thời tuyển ra tân nhậm tông chủ của Trường Sinh tông. Tại thời điểm mấu chốt này, Trần Già không thể có bất kỳ vấn đề nào, hơn nữa chúng ta phải bày ra sự căm thù với Trần Già. Người mà kẻ địch muốn thủ tiêu mới là người Trường Sinh tông sẽ liều mạng bảo vệ và coi trọng."
"Đạo lý này ta hiểu, nhưng mà ngỗ nhỡ giết chết Trần Già thật thì sao?" Chu Phân Phương hỏi ngược lại.
Ngụy Quân rất bình tĩnh: "Vậy thì giết, không có thành công tuỳ tiện, cầu phú quý trong hiểm nguy."
Chu Phân Phương: "…"
Ngụy Quân: "Ngươi không lo lắng quá. Ta đã từng chúc phúc cho Trần Già, hắn không dễ dàng chết như vậy đâu. Hơn nữa hắn chỉ cần ở Trường Sinh tông, Trường Sinh tông chắc chắn sẽ liều mạng bảo hộ hắnđừng xem thường một nhất phẩm tông môn, bảo vệ một người nhỏ bé như Trần Già, nếu Trường Sinh tông cũng không làm nổi, vậy thì bọn họ có thể xoá tên được rồi."
Nguy hiểm đương nhiên sẽ có.
Điều này không thể tránh.
Nhưng mà ai bảo chuyện Trần Già làm chính là chuyện nguy hiểm chứ.
Đây là cái giá đằng sau thành công.