Thần Hậu (2)
Một khắc trước khi thần phạt buông xuống, Cổ Tinh Văn lần nữa quát to một tiếng: "Đệ tử Trường Sinh tông, toàn lực vận hành tâm pháp Trường Sinh tông."
Vì thế…
Ầm!
Đa số những người tu hành của Liên minh tu chân giả đều tái mét mặt mày.
Tuy là một kích từ trên trời giáng xuống đã bị suy yếu đi rất nhiều, nhưng mà một kích này vẫn gây thiệt hại nặng cho đại đa số người tu hành của Liên minh tu chân giả.
Trái lại đệ tử Trường Sinh tông gần như là lông tóc vô thương.
Người tu hành của Liên minh tu chân giả đều là tinh anh, bọn họ tự nhiên thấy rõ nguyên nhân:
"Tâm pháp Trường Sinh tông có thể miễn trừ thần phạt đến từ Thần Hậu."
"Chết tiệt, vì sao Thần Hậu lại giúp Trường Sinh tông?"
"Thần Hậu là hậu đài của Trường Sinh tông? Vì sao bổn tọa chưa hề biết đến điểm này?"
...
Sắc mặt của những người tu hành Liên minh tu chân giả vô cùng khó coi.
Đây là biến cố bọn hắn không hề dự liệu trước.
Thần Hậu…Đây là sự tồn tại của một cảnh giới còn cao hơn đao thần, trên trời người này cũng là trùm đứng đầu.
Đối địch với Thần Hậu cần có dũng khí thật lớn.
Cho dù Thần Hậu hiện giờ vẫn chưa có hạ giới, nhưng vẫn cần đủ dũng khí.
Một kích của Thần Hậu từ trên trời rơi xuống cũng đã khiến cho rất nhiều người tu hành của Liên minh tu chân giả sinh lòng thối lui.
Trường Sinh tông nhạy bén bắt được cơ hội lần này.
Cổ Tinh Văn lại lần đứng ra đối mặt với Nguyên Minh Chủ, trầm giọng nói: "Nguyên Minh Chủ, còn muốn tiếp tục đánh không?"
Sắc mặt Nguyên Minh Chủ vô cùng khó coi.
Hắn nhìn trái nhìn phải một chút, vừa rồi Trường Sinh tông vẫn còn rơi xuống thế hạ phong, nhưng mà hiện tại, sĩ khí của Trường Sinh tông đã trở nên phấn chấn, ngược lại sĩ khí của Liên minh tu chân giả nháy mắt giảm sút.
Nhưng, luận về sức mạnh thì vẫn là bên Liên minh tu chân giả chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Nguyên Minh Chủ đương nhiên không phải một người tùy tiện từ bỏ.
Cho nên hắn cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng như vậy có thể dọa lui bổn tọa?"
Cổ Tinh Văn nở nụ cười: "Nguyên Minh Chủ cả đời kiêu hùng, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị dọa sợ, nhưng những người khác của Liên minh tu chân giả thì sao? Chẳng lẽ sẽ tuẫn táng theo dã tâm của Nguyên Minh Chủ?"
"Ngươi cho rằng tinh anh của Liên minh tu chân giả chúng ta đều bị doạ sợ?"
Nguyên Minh Chủ cũng không sợ Cổ Tinh Văn châm ngòi ly gián.
Tuy là hắn đề xuất tấn công Trường Sinh tông, nhưng mà những người khác trong Liên minh tu chân giả cũng đều tán thành.
Bị tên tuổi của Thần Hậu doạ sợ đó là sự thật, nhưng cũng chỉ hoảng sợ thôi.
Những người này đều là nhân trung long phượng, không biết đã từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn.
Đao Thần bọn họ cũng dám giết, một Thần Hậu không lộ mặt, bọn họ đương nhiên cũng dám phản kháng.
Chỉ cần có đủ lợi ích.
Quả nhiên, sau khi Nguyên Minh Chủ tỏ thái độ, Cổ Nguyệt liền mở miệng giúp đỡ: "Bớt nói nhảm đi. Giết sạch Trường Sinh tông, Thần Hậu bất mãn thì có thể làm gì?"
Huyễn Nguyệt sâu xa nói: "Thần Hậu cũng không có hạ giới."
"Chỉ sợ là muốn xuống cũng chẳng xuống nổi."
"Thần tiên trên trời muốn hạ giới không phải dễ dàng như vậy. Trường Sinh tông muốn mượn chuyện này có thể hù dọa được người khác, nghĩ hù doạ được chúng ta thì lầm rồi."
Ở khía cạnh thần tiên không thể dễ dàng hạ giới, Liên minh tu chân giả càng hiểu biết rõ hơn Đại Càn.
Cho nên bọn họ cũng không kính sợ thần tiên như Đại Càn.
Những người này lục tục tỏ thái độ, tất cả đều ủng hộ cho Nguyên Minh Chủ.
Có một số việc hoặc là không làm, hoặc là làm cho xong.
Hiện tại bọn họ cũng đã xé rách mặt với Trường Sinh tông, thế thì tiếp theo việc bọn họ phải làm chính là làm cho đến cùng.
Điểm này đã nằm trong sự liệu của Nguyên Minh Chủ.
Cũng nằm trong dự kiến của Trường Sinh tông.
Mặc dù như thế, sắc mặt Cổ Tinh Văn vẫn cực kỳ khó coi.
"Chư vị, nêu như tiếp tục đấu nữa thì cũng chỉ có một kết cục là cá chết lưới rách." Giọng nói lạnh lùng của Cổ Tinh Văn vang lên.
Đao Vương cười to: "Cá chết là chắc chắn, lưới chưa chắc đã bị rách."
"Đao Vương có lòng tin như vậy à?" Trong mắt Cổ Tinh Văn loé lên vẻ rét lạnh, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi chúng ta không hoàn toàn xé rách mặt với các vị, cho nên một kích của Thần Hậu mới không có sát sinh. Nhưng nếu như các ngươi muốn tiếp tục ra tay, Trường Sinh tông chúng ta cũng chỉ đành lấy máu trả máu."
Nguyên Minh Chủ híp mắt, trầm giọng hỏi: "Các ngươi có thể dẫn dắt công kích của Thần Hậu bất cứ lúc nào sao? Điều này là không thể, nếu các ngươi có thể làm như vậy, Trường Sinh tông đã sớm thống nhất thiên hạ rồi."
Uy lực một kích của Thần Hậu vừa rồi tất cả bọn họ đều đã được thể nghiệm.
Căn bản là không phải là thứ mà phàm nhân có thể chống chọi.
Hễ Trường Sinh tông có thể kích hoạt được một kích này bất cứ lúc nào, vậy thiên hạ không ai dám trêu chọc Trường Sinh tông.
Thống nhất thiên hạ là chuyện phút mốt.
Nguyên Minh Chủ tuyệt đối không tin Trưởng sinh tông có thể làm được điểm này, bằng không bọn hắn sẽ không cần giả mạo như này.
Cổ Tinh Văn cũng biết, cách nói này không thể lừa được ai.
Cho nên hắn thản nhiên thừa nhận: "Trường Sinh tông quả thật không thể lúc nào cũng thôi thúc Thần Hậu ra tay, nhưng mà các ngươi tiếp tục giết nữa, Thần Hậu sẽ tiếp tục ra tay."
Nguyên Minh Chủ bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm chẳng lành: "Có ý gì?"
"Thứ dẫn dắt Thần Hậu ra tay là máu tươi của đệ tử Trường Sinh tông chúng ta. Cho nên các ngươi giết càng dữ dội, cái chết của mình cũng lại càng gần."