Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (3)
Cho nên đợi bà lão và Trần Già rời đi, các quan viên Nho gia của Lễ bộ lập tức ôm chầm Ngụy Quân tung lên trời.
"Vạn tuế."
"Ngụy đại nhân vạn tuế."
"Ngụy đại nhân, sao ngươi biết Trường Sinh tông cũng có thể chấp nhận được cái giá trên trời đó?"
Lòng Ngụy Quân thầm nói ta biết cái rắm.
Nếu ta biết thì đã khai giá cao hơn chút nữa rồi.
Ta tưởng rằng bà ta sẽ trả giá.
Ai biết bà ta bán Trường Sinh tông đến sảng khoái như vậy.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân thở dài xa xăm: "Ài, vẫn là ra giá thấp quá."
Ngụy Quân vừa nói xong, các quan viên Nho gia của Lễ bộ liền cung kính nể phục.
"Ngụy đại nhân đúng là Ngụy đại nhân, cái này cũng không hài lòng."
"Có thể đây là chênh lệch giữa ta và Ngụy đại nhân. Ta cũng cảm thấy đây là cái giá trên trời rồi, vậy mà Ngụy đại nhân còn chê ít."
"May mà Đại Càn có Ngụy đại nhân."
"May mắn Ngụy đại nhân là đệ tử của Nho gia chúng ta, ngài ấy nhất định có thể dẫn dắt Nho gia chúng ta càng thêm vĩ đại."
…
Ngụy Quân nhận thấy được những quan viên Nho gia của Lễ bộ lại có xu thế hoá thành fan.
Chuyện này không ổn.
Lễ bộ chính là sào huyệt của kẻ thù của hắn.
Hắn chính là kẻ địch của quan viên Nho gia trong triều.
Cho nên hắn kiên quyết không thể để cho những người này đội ơn mình được.
Phải chạy thôi.
Ngụy Quân vừa nghĩ như vậy đã lập tức phát hiện Vương Thượng Thư vẫy tay với hắn, hỏi: "Ngụy đại nhân, việc ngày mai chuẩn bị ổn thoả cả chưa?"
Ngụy Quân: "Việc ngày mai gì?"
Vương Thượng Thư: "…"
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy ánh mắt vô tội của Ngụy Quân, Vương Thượng Thư càng vững tin: "Ngươi thật sự không biết?"
"Ta nên biết cái gì?"
"Ngày mai chúng ta sẽ cử hành lễ đăng cơ đó. Với tư cách là Thái Sử công, ngươi phải làm người phát biểu." Vương Thượng Thư nói.
Ngụy Quân: "…Sao chẳng có ai thông báo cho ta hết vậy?"
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn về chuyện của Liên minh người tu chân, thật sự không quan tâm đến chuyện kế vị của Đại Hoàng tử lắm.
Dù sao đã là chuyện ván đã đóng thuyền, rất khó xảy ra bất trắc gì nữa.
Hơn nữa loại chuyện này từ trước đến nay đều là do Nho gia làm chủ, mọi người đều biết, Ngụy Quân và đám quan viên Nho gia trong triều bất đồng chính kiến, thậm chí là thủy hỏa bất dung.
Cho nên Nho gia làm chuyện gì, Ngụy Quân cũng lười đếm xỉa đến, Nho gia cũng sẽ không đi báo cáo cho Ngụy Quân.
Thế nên đến tận bây giờ Ngụy Quân mới biết chuyện này.
Vương Thượng Thư cũng có chút ngơ ngác.
"Tuy Đại Hoàng tử nói khiêm tốn là chính, không cần phô trương lãng phí, Lễ bộ chúng ta cũng phải sắp đặt dựa trên tôn chỉ này, không được dùng quá nhiều nhân lực vật lực, cũng được tạo thanh thế quá lớn. Nhưng mà ngươi không biết thật à?"
"Thật sự không biết."
Vương Thượng Thư nhíu mày nói: "Kỳ lạ, bên ngoài không có đồn đãi sao?"
"Không có, nếu có thì ta đã biết rồi."
Ngụy Quân chưa bao giờ là người “hai tai chỉ nghe sách thánh hiền”.
Lần này Vương Thượng Thư cảm thấy rất kỳ lạ.
"Chuyện này quá không bình thường, giống như có người cố ý ép chuyện này xuống, không muốn cho quá nhiều người biết." Vương Thượng Thư trầm ngâm suy tư.
Ngụy Quân nhíu mày.
"Ta biết chuyện gì đang xảy ra rồi."
Càn đế đã tỉnh, chuyện này hầu hết mọi người đều không biết, nhưng mà trong một số ít người thì không phải là bí mật gì.
Nếu đã như vậy, nếu như Đại Hoàng tử đăng cơ gióng trống khua chiêng thì có hơi không thích hợp lắm.
Dù sao đối với Hoàng đế mà nói đạo hiếu vẫn rất quan trọng.
Cho dù đối với Càn đế, trong lòng Đại Hoàng tử vốn chẳng có chút lòng hiếu thảo nào đáng nói, nhưng mà ở trước mắt thế nhân, cái gì nên làm vẫn phải làm.
Mặt khác, Đại Hoàng tử kế vị vốn còn có chút đại nghịch bất đạo.
Huyết mạch của hắn bày ra đó, dù sao cũng có một nửa huyết thống của Yêu tộc.
Nếu như tổ chức linh đình, dân chúng Đại Càn có thể sẽ có ý kiến.
Trong lòng người vẫn luôn giữ suy nghĩ "Không phải người tộc ta thì chắc chắn không đồng lòng với ta" cũng không phải là một người hai người.
Nếu như đối phương muốn khiêm tốn cũng tốt.
Nếu như đối phương phô trương thì người phản cảm sẽ chỉ nhiều hơn thôi.
Đại Hoàng tử là một người thông minh, hắn cũng không định đứng ở trước sân khấu mãi, cho nên khiêm tốn là có thể hiểu được.
Vả lại rất nhiều người không muốn thanh danh của Đại Hoàng tử vang xa.
"Đại Càn có rất nhiều người hy vọng Đại Hoàng tử có thể làm suy yếu cảm giác tồn tại của mình, sau khi đăng cơ cũng phải vậy. Cho nên mới tổ chức một lễ đăng cơ không có mấy ai biết và quan tâm, phù hợp với lợi ích của các bên, ngoại trừ Yêu đình."
Ngụy Quân nói như vậy, Vương Thượng Thư cũng đã hiểu.
"Xem ra không chỉ là một hai người đang đè ép chuyện này xuống nhỉ. Công chúa Minh Châu, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử… Hình như bao gồm cả lão phu cũng đang cố ý hay vô tình dém chuyện này xuống."
Dù sao Nho gia cũng cực kỳ coi trọng huyết thống, hơn nữa so với những thế lực khác còn coi trọng hơn rất nhiều.
Ngụy Quân nhìn Vương Thượng Thư một cái, thầm nghĩ ngươi nói thiếu mất ba người rồi.
Ba ông trùm Thượng Quan Thừa tướng, Cơ Soái và Lục Khiêm e rằng cũng đang liên thủ áp chế thanh danh và sức ảnh hưởng của Đại Hoàng tử.
Tranh đấu giữa Quân quyền và thần quyền là thứ vĩnh hằng.
Tuy Ngụy Quân bảo đảm giúp Đại Hoàng tử, nhưng mà tam đầu sỏ tin tưởng Ngụy Quân và chắc chắn sẽ không tin tưởng Đại Hoàng tử.