Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1202 - Chương 1202. Lễ Đăng Cơ, Huân Chương Hữu Nghị (2)

Chương 1202. Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (2) Chương 1202. Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (2)

Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (2)

Bà lão bật cười: "Trần Già, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu độc đoán. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi hiện tại là tông chủ của Trường Sinh tông, là đại diện cho Trường Sinh tông. Cho nên cho ngươi dùng cũng giống như là giao lại tông môn cho ngươi bảo quản, hiểu chưa?"

Bà lão là đang quang minh chính đại lấy quyền lực để mưu cầu tư lợi.

Nhưng cả quá trình bà đều biểu hiện vô cùng tự nhiên, thậm chí là lẽ thẳng khí hùng.

Khiến cho Trần Già nghĩ rằng có lẽ mình có vấn đề.

Lấy quyền lực mưu cầu tư lợi mới là bình thường.

Khi bọn họ vẫn còn đang nói chuyện, Ngụy Quân lại lần nữa tìm thấy bọn họ.

"Hai vị, đi thôi! Đi Lễ bộ một chuyến, chúng ta chuẩn bị ký hiệp ước."

Trần Già cả kinh: "Nhanh vậy sao?"

Bình thường thì hiệp ước trọng đại giống như vậy, không họp lại nghiên cứu hai ba ngày căn bản không thể công bố được.

Kết quả Ngụy Quân ngay cả hai ba canh giờ cũng không cần.

Tuyệt đối là thần tốc.

Ngụy Quân nói một cách điềm tĩnh: "Ta đích thân đốc thúc đương nhiên phải nhanh rồi. Hơn nữa, nếu hai bên chúng ta đã có thành ý, thì cũng không cần quá rối rắm vào một vài chi tiết."

Bà lão gật đầu nói: "Lời của Ngụy đại nhân phải lắm, dẫn đường đi."

Trần Già: "…"

Một lần nữa hắn lại cảm thấy bà lão còn giống nội gián của Đại Càn hơn cả mình.

Hắn không bao giờ dám quên thiết lập hình tượng, dù sao nhân vật hắn phải diễn chính là một đệ tử của Trường Sinh tông.

Nhưng bà lão lại không hề giả bộ chút nào.

Cứng rắn đưa, lại còn một chút cũng không sợ.

Yêu quái sắp chết, chính là ngầu như vậy.

Sau một khắc, Trần Già và bà lão đã ngồi ở phòng họi nghị của Lễ bộ, nhìn những điều khoản do quan viên Lễ bộ phác thảo ra.

Tất cả các quan viên Lễ bộ tham dự việc này đều nhìn Ngụy Quân ở bên ngoài, muốn nói lại thôi.

Lễ bộ Vương Thượng Thư cũng đang đia qua đi lại bên cạnh Ngụy Quân, căn bản không dừng lại được.

Khiến cho Ngụy Quân hoa cả mắt.

Ngụy Quân hiểu sự nôn nóng của bọn họ.

Điều khoản mà bọn họ đã chuẩn bị cho Trường Sinh tông trước đó cũng không quá đáng lắm, và họ cũng tin chắc có thể làm cho bà lão chấp nhận.

Nhưng mà Ngụy Quân đến Lễ bộ một chuyến, thuần thục gấp lên mấy lần những điều kiện mà bọn họ đã khởi thảo đề ra.

Đã ghiền thì đã ghiền, nhưng cũng khiến cho những quan viên Lễ bộ không còn chắc chắn nữa.

Bọn họ lén lút thì thầm:

"Ngụy đại nhân cái gì cũng tốt, chỉ là lá gan quá lớn."

"Ngụy đại nhân rao giá như vậy, ta thấy cũng hơi quá đáng, càng đừng nói là Trường Sinh tông."

"Ài, Ngụy đại nhân vẫn là quá trẻ. So với Thánh nhân, tuổi trẻ chính là khí thịnh a."

"Ta cảm thấy lần này chỉ sợ người của Trường Sinh tông sẽ phẩy tay áo bỏ đi, khiến cho Ngụy đại nhân khó xử. Tuổi trẻ, đúng là chưa trải sự đời!"

Bọn họ cũng không xem trọng tư tưởng tiến bộ của Ngụy Quân.

Thế mà ngay khi bọn họ thảo luận càng lúc càng kịch liệt, bà lão vỗ bàn một cách quả quyết.

"Tốt lắm, hiệp ước này hài lòng. Ngụy đại nhân, chúng ta khi nào thì ký kết hiệp ước?"

Các quan viên Lễ bộ: "? ? ?"

Vả mặt đến quá nhanh, tựa như lốc xoáy.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Ngụy Quân đều ngẩn cả người.

Hắn cũng không ngờ rằng đã đàm phán thành công chỉ trong một lần.

Đàm phán không phải là chào giá ngất trời, mặc cả xuống đất sao?

Ta ra giá một trăm triệu, ngươi trả giá một triệu, sau đó ta lại giảm giá xuống năm mươi triệu, ngươi lại trả năm triệu, cuối cùng chúng ta chốt kèo hai mươi triệu.

Đây mới là quá trình đàm phán bình thường.

Ngụy Quân cũng đã chuẩn bị ổn áp cho quá trình này rồi.

Nhưng mà hắn tuyệt đối không nghĩ rằng bà lão lại không đi theo lộ trình sẵn.

Bà ta vậy mà đồng ý thẳng một lèo luôn.

Hơn nữa bà lão còn mỉm cười tiếp tục hỏi Ngụy Quân lần nữa: "Ngụy đại nhân, khi nào thì chúng ta ký ước?"

Ngụy Quân: "Hả…À… Bây giờ luôn, bút đây."

"Được."

Bà lão nhận cây bút Ngụy Quân đưa cho bà, thoăn thoắt ký tên rồi đóng con dấu riêng của mình lên, kế đó lại đẩy đến trước mặt Trần Già.

"Trần Già, ngươi cũng ký luôn."

Trần Già: "…"

Nói thật lòng hắn cũng rất muốn ký.

Nhưng mà vì sao lại thuận lợi như vậy chứ?

Chuyện này không khoa học chút nào.

Hợp đồng không phải ký như thế này.

Trần Già yếu ớt nhắc nhở: "Tiền bối, thật ra là chúng ta có thể trả giá."

Bà lão vung tay lên, quyết đoán nói: "Có thể, nhưng không cần thiết, nhìn xa một chút, tầm nhìn rộng một chút, đừng có suốt ngày cứ chăm chăm vào món lợi nhỏ tí."

Trần Già có thể nói gì nữa?

Hắn chỉ có thể nhận mệnh ký lên hợp đồng của mình.

Ngụy Quân và đám quan viên Lễ bộ dùng ánh mắt tôn sùng nhìn bọn họ hoàn thành lễ ký ước ngày.

Thông qua phản ứng của bà lão, Ngụy Quân đã hoàn toàn nhận rõ một điều:

Trường Sinh tông đúng là

lắm tiền nhiều của.

Hắn cho rằng mình đã ra giá đủ cao rồi.

Không nghĩ tới bà lão còn không thèm mặc cả.

Trừ phi bà lão thật sự không dính chút khói lửa nhân gian, nếu không bà ta nhất định sẽ không ký kết điều khoản mà ngay cả Trường Sinh tông cũng không có khả năng gánh vác.

Ngụy Quân bỗng nghĩ tới một chuyện cười quốc tế:

Con thỏ bán pháo kép cho lạc đà, tự cho là đã ra giá trên trời rồi, bản thân cũng thấy ngại. Kết quả lạc đà liền móc tiền ra ngay, con thỏ mới ý thức được mình vẫn còn ra giá ít lắm.

Suy cho cùng, nghèo quen rồi, tầm nhìn hạn hẹp.

Đương nhiên, so với những quan viên Lễ bộ thì phạm vi nhận thức của Ngụy Quân vẫn còn rộng chán.

Bình Luận (0)
Comment