Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (1)
Hả?
Trần Già bỗng nhiên nghĩ đến nguyên nhân vì sao tiền bối lại làm như vậy.
Quả nhiên, lời của tiền bối giống y như hắn nghĩ.
"Hợp tác với Đại Càn là chủ trương mà bà già ta dốc sức thực hiện. Ngươi từng phản đối nhưng cuối cùng không có hiệu quả, những chuyện này Trường Sinh tông cuối cùng cũng sẽ tra ra, danh vọng của ngươi trong Trường sinh tông cũng sẽ tăng thêm một bậc.
"Mà hợp tác cùng Đại Càn chỉ cần thành công, Đại Càn chắc chắn sẽ nhớ cái tốt của ta. Ngươi là truyền nhân duy nhất của ta, Đại Càn nhất định cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, đứng về phía ngươi.
"Cứ như vậy, ngươi là có thể lấy lòng được hai bên, mọi việc đều thuận lợi. Ngộ nhỡ trong Trường Sinh tông vẫn còn có người phản đối ngươi, ngươi cũng có thể trực tiếp mượn binh Đại Càn để dẹp yên.
"Con à, thật ra ta đang tìm chỗ dựa vững chắc cho con đấy."
Trần Già cảm động lệ rơi đầm đìa.
Hắn cầm tay bà lão, cảm động nói: "Tiền bối, như vậy rất không công bằng với người. Danh tiếng trong Trường Sinh tông của người sẽ trở nên rất tệ."
Bà lão thoải mái nói: "Tiểu thư từng nói qua một câu ‘ chết là hết, sau khi chết vạn vật đều là hư vô’. Nếu đã như vậy thì cần gì phải để ý chuyện sau khi chết chứ. Ngươi không cần lo lắng cho ta, chỉ cần tận tâm hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi là được rồi."
"Tiền bối yên tâm, người lấy quốc sĩ* đối đãi với ta, ta nhất định sẽ lấy quốc sĩ hồi báo." Trần Già nói chắc như đinh đóng cột.
(*người ưu tú nhất một nước)
Nhưng hắn cũng không tin tưởng vào bản thân mình lắm.
Bởi vì hắn đã nếm được sự lợi hại của Nguyên Minh Chủ rồi.
Nhưng mà không quan trọng.
Bất kể có lòng tin hay không, dù sao cũng phải làm ra vẻ như cực kỳ tự tin.
Lão tiền bối sắp chết rồi.
Hắn đương nhiên muốn làm cho tiền bối cảm thấy cái chết của mình có ý nghĩa.
Đây là làm việc thiện.
Sau khi Trần Già tự làm mình cảm động, rất nhanh hắn lại nhớ đến một chuyện.
"Tiền bối, nếu Đại Càn đưa ra điều kiện quá hà khắc, lỡ như tập thể trưởng lão Trường Sinh tông chúng ta phản đối thì làm sao bây giờ?"
Bà lão ho nhẹ hai tiếng, sau đó lấy ra một cây trâm phượng từ trong ngực.
"Vốn dĩ muốn chờ trước khi ta chết rồi mới đưa cho ngươi, hiện tại xem ra cũng không cần đợi đến lúc đó nữa, dù sao thời gian cũng trôi qua nhanh thôi." Bà lão cười nói: "Trần Già, biết đây là gì không?"
Trần Già xem xét rất kỹ lưỡng.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không nhìn ra được gì cả.
"Tiền bối, hình như đây chỉ là một cây trâm vàng bình thường?"
"Đây là tín vật của thần hậu."
Toàn thân Trần Già run lên.
Tín vật của thần hậu?
"Người giữ cây trâm này là có thể toàn quyền đại diện cho thần hậu, giống như thần hậu có mặt tại đó. Nếu có bất kính thì có thể đưa pháp lực vào cây trâm vàng, cây trâm sẽ tự động giúp ngươi tiêu diệt kẻ địch." Bà lão giải thích.
Trong lòng Trần Già hơi chấn động.
Lợi hại như vậy sao?
"Tiền bối, công kích cực hạn của cây trâm vàng này là bao nhiêu?"
Ánh mắt Bà lão nhìn Trần Già càng thêm yêu thích.
Bảo vật trước mắt mà vẫn có thể duy trì lý trí, việc này rất không dễ dàng.
Trong thiên hạ, cũng chẳng có mấy người có thể làm được.
Trần Già có thể làm được điểm này khiến cho bà càng thêm tin tưởng vững chắc mình không có nhìn lầm người.
"Ngươi nghĩ không sai, lực công kích của cây trâm này quả thật có cực hạn. Nếu không, trận chiến bảo vệ Trường Sinh tông vài ngày trước ta đã dùng cây trâm vàng này đi giết chết Nguyên Minh Chủ rồi. Đáng tiếc, nó không làm được. Sức mạnh cao nhất mà cây trâm này có thể phát huy ra chính là Độ Kiếp cảnh đỉnh phong, cho nên rất khó giết chết người tu hành có tu vi tương đương. Nhưng rất khó giết chết không có nghĩa là không làm được. Ngoài ra, người tu hành không có thực lực đạt tới đỉnh phong gần như là không có sức đánh trả."
Dừng một chút, bà lão nói tiếp: "Đương nhiên, sử dụng cây trâm này cũng cần phải trả giá đắt, tất cả đều phụ thuộc vào pháp lực tu vi của ngươi có bao nhiêu. Sử dụng nó giết địch chỉ cần dùng một nửa pháp lực thậm chí là ít hơn là có thể đánh ra một đòn toàn lực của người tu hành kỳ Độ Kiếp. Nếu pháp lực ngươi vô hạn, số lần sử dụng cây trâm này cũng vô hạn, trên lý thuyết ngươi có thể hoàn toàn giày vò tu hành giả cấp cao đến chết."
Nhưng cái này chỉ là trên lý thuyết.
Trần Già chắc chắn không có pháp lực vô hạn.
Dù vậy, cây trâm vàng này cũng xứng đáng được xưng là thần khí.
Trần Già đã hiểu rõ. Cây trâm này giống như truyền vào ngươi 100 phần pháp lực nhưng lại giải phóng ra 200 phần pháp lực vậy.
Chậu châu báu hàng thật giá thật.
Vả lại dường như còn không có hạn mức tối đa.
Ở nhân gian, chỉ cần có cây trâm này, cơ bản đã có thể tung hoành thiên hạ rồi.
Những trưởng lão phản đối hắn ở trong Trường Sinh tông thật ra phần lớn cũng toàn là cụ già hết hy vọng tiến bộ, trong đó người tu hành ở kỳ Độ Kiếp đỉnh phong cũng không nhiều.
Cho nên nếu như bà lão đưa trâm vàng cho hắn, rồi lại truyền thụ pháp lực cho hắn, thì Trần Già ở Trường Sinh tông cơ bản sẽ vô địch.
Cũng không cần quá lo lắng về sức mạnh của phe cánh chống đối.
Bà lão vì hắn thật đúng là dụng tâm lương khổ, suy xét đến tất cả các khía cạnh.
Trần Già rất cảm động.
"Tiền bối, bảo vật cỡ này ta cầm có phải không thích hợp lắm không? Hẳn nên giao cho tông môn bảo quản mới đúng."