Đại đoàn kết (4)
Bởi vì những chuyện này vốn dĩ toàn thế giới đều biết, vả lại Ngụy Quân làm người làm việc vẫn luôn đường đường chính chính, không sợ bị người ta biết. Cho nên Trần Già cũng không có giấu diếm bà lão, kể lại đầu đuôi ngọn ngành về tình hình của Ngụy Quân cho bà lão nghe.
Sau khi Bà lão nghe xong chủ trương của Ngụy Quân, quả thực hoàn toàn sợ ngây người.
Hồi thần lại, bà lão liền mắng Ngụy Quân là đồ quên nguồn quên cội, hại nước hại dân.
Nếu như là ở niên đại của bà, cái thứ quên nguồn quên cội như Ngụy Quân đã sớm bị dìm lồng heo rồi.
Nhưng bà lão là yêu quái sĩ diện, ở trước mặt Lục Khiêm, bà vẫn biết phải nói những lời hay về đối phương.
Cho nên bà chọn nói lời giả dối.
Nhưng mà Lục Khiêm lại nghe ra thành một ý tứ khác.
Lục Khiêm nhạy bén bắt được trọng điểm:
Dưới sự lãnh đạo của Ngụy đại nhân.
Những chủ trương của Ngụy đại nhân khiến bà ta kinh ngạc thán phục.
Quả nhiên.
Khớp rồi.
Tất cả đều khớp hết.
Đây chính là đồng chí!
Lục Khiêm kích động, thậm chí có hơi cảm động.
Thì ra tín ngưỡng quả thật có thể vượt qua biên giới và chủng tộc.
Ngày trước vẫn là hắn quá hẹp hòi, tầm nhìn quá thiện cận.
Ngụy đại nhân nói rất đúng, phải đoàn kết mọi lực lượng có thể đoàn kết.
Kiểu như bà lão rõ ràng là lực lượng có thể đoàn kết.
Hắn phải đoàn kết.
Cho nên hắn liền cam kết: "Tiền bối, ta cam đoan với ngươi, hễ Ngụy đại nhân đồng ý chuyện của ngươi, Đại Càn cũng sẽ toàn lực thực hiện, tuyệt không thoái thác."
Bà lão hài lòng gật đầu: "Vậy cũng xin chư vị ở Đại Càn yên tâm, bà già ta sẽ tính toán vật lực của Trường Sinh tông, chúng ta sẽ làm cho Đại Càn hài lòng. Chỉ hy vọng chúng ta có thể chung sức hợp tác, đừng gợi lại hiềm khích, chúng ta nên có mục tiêu chung."
Hốc mắt Lục Khiêm đỏ bừng.
Đúng là một đồng chí tuyệt vời.
"Tiền bối, xin ngài chờ một chút, ta đi thỉnh cầu triều đình. Ngài nên nhận được huân chương của Đại Càn chúng ta, trở thành người bạn thiện lành được chứng nhận bởi nhà nước nhân dân Đại Càn."
Không đợi bà lão từ chối, Lục Khiêm liền vội vã chạy đến hoàng cung.
Hắn không thể làm được gì hơn, nhưng vẫn muốn cấp cho đồng chí của mình một phần vinh dự, để cho sự ra đi của bọn họ có ý nghĩa hơn.
Cống hiến của Bà lão cho Đại Càn xứng đáng nhận được vinh dự này.
Nhìn bóng lưng Lục Khiêm đi xa dần, bà lão cũng xúc động bùi ngùi: "Quan viên của Đại Càn thật sự rất hiểu lễ nghĩa!"
Trần Già: "? ? ?"
Trong đôi mắt nho nhỏ loé lên vẻ nghi hoặc to to.
Nghe thấy bà lão và Lục Khiêm ông nói gà bà nói vịt, suy nghĩ lớn nhất của Trần Già chính là hoài nghi cuộc đời.
Ta thật sự là nội gián sao?
Chẳng lẽ ký ức của ta sai rồi sao?
Hay là nói, bà lão và Lục Khiêm đều đang diễn cho mình xem?
Nhưng mà cũng chưa chắc a.
Trần Già hắn có tài có đức gì? Có thể khiến cho bà lão và Lục Khiêm bắt tay chơi hắn?
Cho dù hắn là tông chủ Trường Sinh tông thì cùng lắm cũng chỉ là ngang vai ngang vế với hai người họ mà thôi.
Căn bản không đáng bọn họ hoa nhiều như vậy tâm tư đến diễn mình.
Nhưng mà chuyện này thật sự là rất khó tin.
Khó tin đến độ Trần Già cảm thấy bà lão giống nội gián của Đại Càn hơn cả hắn.
Ít nhất hắn còn phải xây dựng hình tượng ngoài, làm việc thật, bà lão chỉ thuần túy là diễn như không diễn.
Quá là vô lý…
Từ phản ứng của Lục Khiêm, xem ra hắn cũng cho rằng như thế.
Rất rõ ràng, Lục Khiêm đã bài trừ thẳng tay hiềm nghi hắn là nội gián, mà toàn bộ quá trình ánh mắt nhìn về phía bà lão cũng đều là ánh nhìn đồng chí của mình.
Trần Già vốn muốn nói với Lục Khiêm người tìm lầm đối tượng rồi.
Nhưng mà nhìn thấy cách làm của bà lão, Trần Già lại cảm thấy có lẽ Lục Khiêm không có tìm nhầm người.
Biểu hiện của Trần Già quá mức khác thường, nhãn cầu bà lão chuyển động liền đoán được suy nghĩ của Trần Già.
Bà cười hỏi: "Nghĩ không thông phải không?"
Trần Già thành thật gật đầu, nghi hoặc nói: "Tiền bối, mặc dù Trường Sinh tông chúng ta hợp tác với Đại Càn thì cũng không nên hạ thấp địa vị của mình như vậy, điều này rất bất lợi cho hành động tiếp theo của Trường Sinh tông chúng ta. Ngoài ra, hạ thấp tư thái của mình thì cũng khó mà nhận được sự tôn trọng của đối phương."
Nói xong Trần Già cảm thấy thật mệt tâm.
Chuyện gì vậy trời!
Hắn là nội gián được Đại Càn sắp xếp nằm vùng ở Trường Sinh tông, thế mà lại bắt đầu lao tâm khổ trí vì Trường Sinh tông.
Hắn dễ dàng sao?
Bà lão cũng cảm thấy Trần Già rất không dễ dàng.
Bà mỉm cười nói: "Đạo lý ngươi nói ta đều hiểu hết."
"Vậy tại sao tiền bối còn muốn làm như vậy?"
Bà lão giải thích: "Một phần lớn cũng là vì ngươi đó."
Trần Già hoang mang: "Vì ta?"
"Đương nhiên là vì ngươi, Trần Già, ngươi sẽ không cho rằng nội bộ Trường Sinh tông bền chắc như thép chứ?"
"Đương nhiên là không, ta vẫn không có ngây thơ như vậy." Trần Già lắc đầu nói.
Nội bộ Trường Sinh tông chắc chắn đoàn kết hơn so với Liên minh người tu chân, cũng có thể đoàn kết hơn Đại Càn, nhưng bên trong cũng có rất nhiều phe phái.
Không nói cái khác, trước đó Cổ Tinh Văn và Vân Trưởng lão đã từng để lộ ra, các trưởng lão nhìn chằm chằm vào di sản của bà lão cũng không phải ít.
Những người này cũng không xem vị tông chủ là hắn ra gì cả.
Nếu không thì đã cướp đoạt với hắn rồi.
Sau khi bà lão ra đi, nếu hắn muốn hợp nhất lực lượng của Trường Sinh tông cũng tốn không ít công sức.