Đại đoàn kết (3)
Phiền phức mà Thần Quân không giải quyết nổi, hắn cũng không có giải quyết nổi đâu.
Hơn nữa Thần Quân cũng đã xuống rồi, thị nữ của Thần Hậu cũng xuất thế ngang trời, trời mới biết thế gian còn đang ẩn giấu bao nhiêu đại lão.
Hắn có thể rơi vào nguy cơ sinh tử bất cứ lúc nào.
Ý thức được điểm này xong, Lục Nguyên Hạo lại bắt đầu chột dạ.
"Không được, ta phải càng thêm cố gắng mới được, bằng không sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đầu thân phân lìa." Lục Nguyên Hạo lẩm bà lẩm bẩm: "Nhưng ta cũng không thể nỗ lực quá, bằng không không cẩn thận phi thăng thì cũng chỉ còn con đường chết."
Nói tới đây, Lục Nguyên Hạo ngửa mặt lên trời thở dài: "Khổ quá mà, ta thật sự khổ quá mà."
Ngụy Quân: "…"
Hoàn toàn không biết Lục Nguyên Hạo đang phát điên cái gì.
Hắn đã từ bỏ cứu chữa cho những người có độc ở bên cạnh rồi.
Vẫn là đi đốc thúc những người trong bộ Lễ đi, nhất định phải cẩn thận soạn thảo hiệp ước “Tang Quyền Nhục” của Trường Sinh tông cho rõ ràng.
Nếu mụ yêu quái đó đã chủ động dúi tiền cho Đại Càn, hắn không có lý do nào mà không tươi cười nhận phần đại lễ này, đúng chứ?
Khi Ngụy Quân đang đốc thúc quan viên Lễ bộ cận thận lập ra điều khoản, Lục Khiêm cũng đang chầu thánh.
Bà lão biết được thân phận Lục Khiêm từ trong miệng Trần Già, đối với hắn cũng trọng đãi mười phần.
Dù sao bà cũng muốn hợp tác cùng Đại Càn.
Mà Lục Khiêm hoàn toàn xem bà lão là người một nhà, hiển nhiên cũng vô cùng khách khí.
Cho nên hai bên trò chuyện rất là ăn ý.
Lục Khiêm: "Tiền bối, thượng giới cũng không phải thế ngoại đào nguyên đúng chứ?"
Một câu của Lục Khiêm đã gợi lên nỗi nhớ nhà của bà lão.
Thượng giới.
Cái tên xa xôi làm sao!
Đó là quãng thời gian đẹp nhất của bà.
Nhớ ngày đó một mình tiểu thư đắc đạo, gà chó lên trời, mình cũng được thơm lây, cảm nhận được phong cảnh ở thiên giới.
Chuyện cũ sống động như ở trước mắt.
Người ta già rồi thì dễ hồi tưởng lại quá khứ.
Yêu cũng như vậy.
Hiện tại Bà lão đã lâm vào hồi ức, ngay cả ánh mắt cũng đã ươn ướt.
Lục Khiêm thấy viền mắt bà lão trở nên đỏ ửng, tức khắc liều hiểu rõ mọi thứ. Hắn khẽ thở dài một tiếng, nói với bà lão: "Tiền bối nén bi thương."
Bà lão hồi thần trở lại, chậm rãi gật đầu với Lục Khiêm, cười khổ nói: "Để cho Lục Ty trưởng chê cười rồi."
Lục Khiêm xúc động nói: "Không có, ta có thể hiểu được cảm xúc của tiền bối. Con người ta về già thường giống nhau, nhìn đâu đâu cũng là hồi ức, những tưởng niệm trong lòng đều trở thành quá khứ, lưu trong ánh mắt đều là tiếc nuối."
Nghe thấy Lục Khiêm nói như vậy, trong ánh bà lão mắt hiện lên vẻ tán thưởng, từ tốn gật đầu, nói: "Không sai, nhìn đâu cũng là hồi ức, tưởng niệm trong lòng đều trở thành quá khứ, lưu trong ánh mắt đều là tiếc nuối, tiếc nuối thật sự quá nhiều."
Điều bà tiếc nuối nhất vẫn là chưa giúp được tiểu thư giết chết Nguyên Minh Chủ.
Dù sao cũng từng là người đứng đầu thiên hạ, bà biết rất rõ tiềm lực của Nguyên Minh Chủ lớn bao nhiêu.
Thậm chí bà còn đang hoài nghi, nhiều năm như vậy mà Nguyên Minh Chủ vẫn chưa phi thăng, không biết trong đó có trò mèo gì không.
Tiểu thư có ơn tái sinh đối với bà, thế mà bà không giúp được tiểu thư tiêu trừ tai hoạ ngầm, điều này khiến cho bà chết không nhắm mắt, chỉ có thể ký thác hy vọng ở trên người Trần Già, thậm chí ký thác hy vọng ở Đại Càn.
Nhưng lời này Lục Khiêm lại nghe ra một loại ý tứ khác.
Quá nhiều tiếc nuối.
Chứng tỏ tiền bối vẫn không cam lòng.
Vì sao không cam lòng?
Bởi vì tủi thân và uất ức.
Lúc còn ở trên trời, tiền bối chắc chắn đã phải chịu rất nhiều oan ức.
Chưa hề có cái gì gọi là thế ngoại đào nguyên, thiên thượng cũng không phải.
Tiền bối cũng không dễ dàng a.
Vừa nhìn liền biết bị người trên trời gạt xuống dưới.
Nghĩ đến đây, Lục Khiêm sinh lòng thương hại, chủ động an ủi: "Tiền bối không cần phải đau lòng, tiếc nuối cũng là một loại mỹ cảm. Hơn nữa tiền bối xem Đại Càn chúng ta như nước bạn, Đại Càn tất nhiên sẽ có qua có lại, coi tiền bối là đồng minh. Nguyện vọng của tiền bối Đại Càn chúng ta sẽ kiệt dốc hết toàn lực hoàn thành giúp tiền bối."
"Rất tốt, Lục Ty trưởng, ngươi đúng là một người tốt."
Trị số ấn tượng của bà lão về Lục Khiêm đang dần dần nhích lên.
Vị Lục Ty trưởng này nói chuyện dễ nghe hơn Ngụy Quân nhiều.
"Thật ra ta đã sắp gần đất xa trời rồi. Nguyện vọng lớn nhất trước khi từ giã cõi đời chính là giết chết tên họ Đinh, triệt để diệt trừ tai hoạ ngầm này. Lục Ty trưởng, việc này thỉnh cầu Đại Càn phải giúp ta a." Bà lão nói.
Lục Khiêm nghiêm nghị đáp lời: "Tiền bối yên tâm, chuyện của ngài chính là chuyện của Đại Càn chúng ta."
"Rất tốt, Lục Ty trưởng, trước đó ta và Ngụy đại nhân đã nói rất rõ ràng. Tuy ta không phải người, nhưng mà ta rất đồng tình với lập trường của Đại Càn, cũng tin tưởng năng lực của Đại Càn, đặc biệt là dưới sự lãnh đạo của Ngụy đại nhân. Những chủ trương của ngài ấy bà già ta cũng cảm thấy kinh ngạc, ta tin các ngươi nhất định sẽ vượt qua Liên minh tu chân giả, giết chết họ Đinh." Bà lão nói.
Sau khi cáo biệt với Nguỵ Quân trước đó, bà lại nổi lên lòng hiếu kỳ về hắn. Dù sao tuổi tác của Ngụy Quân thật sự là quá nhỏ, địa vị lại quá mức hiển hách.
Nhân tài như vậy, bất luận là ở thời đại nào cũng có thể xưng là tuổi trẻ tài cao, bậc hào kiệt một thời.
Cho nên bà hỏi thêm Trần Già một vài tư liệu về Ngụy Quân.