Đại đoàn kết (2)
Lục Nguyên Hạo bình tĩnh dùng một Thanh Khiết thuật cho chính mình, sau đó tiếp tục bình tĩnh mở miệng: "Ngụy đại nhân, thật ra ngươi không cần kinh hoàng như thế, điều này rất dễ đoán mà."
"Rất dễ đoán? Ngươi đoán được kiểu gì?"
Ngụy Quân cảm thấy bụng mình có một đống lời thô tục, nhưng không biết phun ra từ đâu.
Lục Nguyên Hạo nói như lẽ đương nhiên: "Rất đơn giản mà. Ngụy Quân…ta có thể gọi ngươi như vậy được không?"
"Thừa lời, trước kia ngươi đã gọi ta như vậy rồi, nói chính sự."
Ngụy Quân chưa bao giờ để ý loại hình thức bề ngoài này.
Hơn nữa, giữa bạn bè với nhau đều là gọi tên nhau thậm chí là biệt danh.
Người xa lạ mới dùng tôn xưng.
Hiện tại Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo đương nhiên là bằng hữu.
Nói thật, từ sau khi Ngụy Quân thức tỉnh ký ức, người thân quen nhất thật ra là Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo, hằng ngày cũng giao lưu qua lại với bọn họ nhiều nhất.
Ngụy Quân chỉ nghe thấy Lục Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Ngụy Quân ngươi khẳng định không phải người bình thường. Ta nghi ngươi là thần tiên trên trời chuyển thế, hơn nữa có thể rất lợi hại, thậm chí không yếu hơn Thần Hậu, bằng không không có cách nào giải thích được vì sao ngươi biết được nhiều quy tắc như vậy, cũng không thể giải thích được loại tốc độ tu luyện thần kỳ này của ngươi."
Nói tới đây, Lục Nguyên Hạo dừng một chút, bùi ngùi nói: "Người đời luôn nói ta là thiên tài, lại thường hay xem nhẹ ngươi. So với Ngụy đại nhân ngươi, ta tuyệt đối chính là một kẻ bất tài. Thời gian tu luyện của ngươi ngắn hơn ta nhiều lắm, nhưng mà thực lực lại vẫn luôn tăng vùn vụt. Đây chắc chắn không phải là thực lực mà tu luyện bình thường có thể có được. Chân tướng chỉ có một —— Lai lịch của Ngụy Quân ngươi rất lớn.
"Còn nữa, ta và Ngụy Quân ngươi sớm chiều ở chung đã rất lâu rồi, ta đã phát hiện một chuyện —— ngươi thật sự không sợ bệ hạ, hơn nữa còn rất khinh thường. Trước kia ta vẫn luôn không hiểu, bởi vì nó không nên. Cho dù là nghĩa phụ ta, cho dù là Thượng Quan Thừa tướng hay là Cơ Soái, ta biết bọn họ đều có dã tâm, nhưng bọn họ cũng rất kính sợ hoàng quyền. Nhưng Ngụy Quân ngươi trong xương cốt tuyệt đối không có một chút lòng kính sợ nào với hoàng quyền, điều này chỉ có thể nói rõ từ tận đáy lòng ngươi khinh thường hoàng quyền của nhân gian. Ngoại trừ bản tính chính trực lương thiện của ngươi ra thì chỉ còn có một kiểu giải thích có thể có lý, đó chính là lai lịch của ngươi còn lớn hơn cả toàn bộ Đại Càn. Cho nên ngươi mới có thể coi rẻ hoàng quyền Đại Càn như vậy."
Ngụy Quân đúng là nhìn Lục Nguyên Hạo với cặp mắt khác xưa.
Nhóc béo được đấy.
Tuy tầm nhìn còn có hạn, nhưng mà mạch suy nghĩ lại đúng được phân nửa rồi.
Nhưng có một chuyện rất quỷ dị.
Vừa nãy Lục Khiêm dựa theo logic sai lầm nhưng lại đạt được một kết luận chính xác.
Mà hiện tại Lục Nguyên Hạo dựa theo lối tư duy chính xác đạt được một kết luận sai lầm.
Lai lịch của hắn quả thật rất lớn.
Nhưng mà hắn và Thần Hậu nửa xu quan hệ cũng không có.
Nhưng Lục Nguyên Hạo đã muốn hoàn toàn lâm vào vòng logic khép kín: "Thần Thị nữ này hạ phàm rất sớm, cho nên không có khả năng có quan hệ nhiều lắm với ngươi. Nhưng mà Thần Hậu hoàn toàn có thể truyền lệnh xuống cho bà ta, cho nên bà ta mới xả thân giúp Đại Càn chúng ta như vậy. Bằng không bà ta không có lý do gì mà làm như vậy. Ta cũng không quá hiểu rõ tình hình ở thượng giới, nhưng Ngụy Quân ngươi có thể làm cho Thần Hậu coi trọng như thế, ở trên trời khẳng định cũng là một nhân vật lớn quyền cao chức trọng. Trời ơi…"
Lục Nguyên Hạo bỗng nhiên bụm miệng, kinh hô: "Ta nhớ tới một người."
Ngụy Quân: "Nho gia Thánh nhân?"
Lục Nguyên Hạo lắc đầu, trịnh trọng nói: "Thần Quân!"
Ngụy Quân kinh ngạc.
"Ngươi thật sự nghĩ rằng Thần Quân bây giờ còn đang ở trên trời à."
Lục Nguyên Hạo nghiêm túc hỏi lại: "Ai có thể chứng minh Thần Quân còn ở trên trời?"
Ngụy Quân bị Lục Nguyên Hạo hỏi một câu chặn đứng miệng.
Hắn quả thật là không chứng minh được.
Thấy Ngụy Quân căn bản không thể trả lời nghi vấn của mình, Lục Nguyên Hạo nở nụ cười: "Ta hiểu rồi, trên kia nhất định đã xảy ra vấn đề. Nghĩ kỹ lại mới thấy hoảng hồn, chắc chắn lên trời không có dễ dàng như thế."
Ngụy Quân câm lặng nửa ngày, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài: "Thật không ngờ, ta che dấu sâu như vậy mà cũng bị ngươi phát hiện."
Lục Nguyên Hạo phân tích có lý có cứ, khiến người ta tin phục.
Hắn quyết định nhận luôn.
Dù sao hắn nói thật cũng chẳng có ai tin.
Vậy thì cứ nói nói lung tung đi.
Hắn nói xằng nói bậy mọi người đều tin.
Quả nhiên, sau khi nghe được Ngụy Quân thừa nhận, trên mặt của Lục Nguyên Hạo lộ ra vẻ "quả nhiên là thế".
Ta biết ngay mà.
Ngụy Quân nhất định là một người có lai lịch rất lớn.
Hoá ra là Thần Quân.
Lục Nguyên Hạo bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mừng như điên.
Từ nay về sau ta chính là huynh đệ của Thần Quân.
Khắp đất trời này còn không phải mặc cho ta tung hoành?
Không, không đúng, tuy Ngụy Quân là Thần Quân, nhưng vì sao hắn lại xuống đây?
Vì sao Ma Quân cũng xuống đây?
Ngay cả Thần Hậu cũng phái thị nữ hạ giới.
Trên kia chắc chắn có vấn đề, có vấn đề lớn.
Hơn nữa vấn đề lớn này có lẽ người bình thường không giải quyết được.
Ngay cả Thần Quân Thần Hậu cũng không giải quyết được.
Thế cho nên bọn họ không thể không chạy xuống đây.
Nhưng mà như thế thì nhân gian còn an toàn sao?
Lục Nguyên Hạo bỗng nhiên sinh ra cảm giác khủng khoảng mãnh liệt.