Đại đoàn kết (1)
"Lục Ty trưởng ngươi không phải sẽ muốn nói rằng ngươi đã nghĩ tới Đại Càn chứ?"
Lục Khiêm vỗ đùi Lục Nguyên Hạo, kích động nói: "Người hiểu ta, Ngụy đại nhân cũng vậy, không hổ là tri kỷ của ta."
Ngụy Quân: "…"
"Ngụy đại nhân, ngươi có tin không? Thượng giới khẳng định cũng không phải chốn bồng lai tiên cảnh. Thị nữ này của Thần Hậu nhất định cũng có một đoạn cố sự bi thảm. Kinh nghiệm của bà ta có lẽ còn hơn ta nhiều, phỏng chừng có thể liều mạng một trận với Bạch Khuynh Tâm đại nhân. Người như vậy rất dễ dàng bị tư tưởng và hào quang của ngươi cảm hoá. Ngụy đại nhân, ngươi không thuộc về Đại Càn, thật ra ngươi thuộc về toàn thế giới." Lục Khiêm nói.
Ngụy Quân: "Ờm..."
Ok ngươi đúng, ngươi là nhất.
Nếu không phải ta biết bà lão đó vốn không quen biết ta, xém nữa là ta tin rồi.
Hắn có thể nói gì đây?
Ngụy Quân chỉ có thể nói: "Lục Ty trưởng kiến thức sâu rộng."
"Ta cùng lắm chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Đều là tín đồ của Ngụy đại nhân, tuy ta không biết bà ta, nhưng mà ta hiểu bà ta." Lục Khiêm nói.
Ma Quân không chịu nổi nữa, lập tức thuấn di trở về nhà.
Ngụy Quân cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
Cũng may Lục Khiêm cũng nhanh chóng chuyển đề tài:
"Tốt lắm, đã có bà ấy làm nội ứng, Trường Sinh tông có thể mặc chúng ta sử dụng. Nhưng địa vị của bà ấy ở trong Trường Sinh tông có lẽ cũng không vững lắm, chúng ta cũng không thể hoàn toàn lơ là. Ta hiểu rõ những môn phái tu hành này, bọn hắn chỉ cung kính với người từ thượng giới, nhưng rất ít cho bọn bọ thực quyền."
Ngụy Quân nhắc nhở: "bà ta sắp chết rồi."
Lục Khiêm lặng lẽ một lát, sau đó chậm rãi gật đầu: "Thảo nào, vậy là bà ấy trước khi chết đã nhìn thấy được hy vọng của Ngụy đại nhân ngươi trao cho bà ấy. Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng, bà ấy rất hạnh phúc."
Ngụy Quân: "Hy vọng bà ta cũng cho là như thế…"
"Nhất định rồi! Chỉ cần có thể nhìn thấy hy vọng là tốt rồi, con người ta sợ nhất chính là không có hi vọng." Lục Khiêm nói: "Nhưng nếu như bà ấy chết, vậy khó khăn của chúng ta tới rồi đây. Trần Già không phải là một người dễ đối phó, hơn nữa giữa Trần Già và Đại Càn chúng ta có hiềm khích cực sâu. Ta rất lo lắng Trường Sinh tông giao trên tay hắn sẽ tiếp tục đối địch với Đại Càn chúng ta."
Ngụy Quân thầm nghĩ cái này ngươi không cần phải lo.
Ngày sau Trường Sinh tông hễ muốn đối địch với Đại Càn, tông chủ nhất định sẽ phản đối đầu tiên.
Đương nhiên, trong lòng trào phúng thì trào phúng, Ngụy Quân vẫn biết nặng nhẹ, cũng không phơi bày thân phận thật sự của Trần Già cho Lục Khiêm biết, chỉ nói: "Điểm ấy Lục Ty trưởng có thể yên tâm, thị nữ của Thần Hậu chuẩn bị truyền một thân tu vi pháp lực của mình cho Trần Già, đổi lại thì Trần Già nhất định phải giết chết Nguyên Minh Chủ."
"Giết chết Nguyên Minh Chủ?"
Lục Khiêm hơi giật mình.
Sau đó hắn liền bật cười to: "Người này cũng không dễ giết đâu. Tuy Trần Già rất lợi hại, nhưng mà trình độ đó vẫn còn thua xa Nguyên Minh Chủ nhiều. Cho dù hắn nhận được truyền thừa cũng vô dụng. Nói thật, Nguyên Minh Chủ không phải người mà một thị nữ có thể đối phó, huống chi là truyền nhân của thị nữ. Có điều ngươi nói như vậy càng khiến cho ta thêm cảm động, Ngụy đại nhân, chúng ta có cần phải trịnh trọng cảm tạ bà ấy một chút không?"
"Hả? Cảm tạ ai?"
"Thị nữ của Thần Hậu đó, bà ấy thật sự đã giúp Đại Càn chúng ta một đại ân. Nếu như Trường Sinh tông có thể hoàn toàn xé rách mặt với Liên minh tu chân giả, vậy thì đối với Đại Càn chúng ta mà nói chính là việc tốt khổng lồ. Ta hiểu rõ Trần Già, đây tuyệt đối không phải do Trần Già quyết định, chỉ có thể là tiền bối bị ngươi cảm hoá đó thôi." Lục Khiêm nói như đinh đóng cột.
Ngụy Quân: "…Ngươi thật sự đã đoán đúng rồi, quả thật là bà lão kia ra quyết định."
Lục Khiêm lại một lần nữa dựa vào tư duy sai lầm nhưng lại cho ra kết luận chính xác.
Người của thế giới này hình như đều rất am hiểu việc này.
Thật là thần kỳ.
Ngụy Quân vô lực châm biếm.
"Trước khi chết mà tiền bối còn cống hiến cho Đại Càn chúng ta nữa. Quả nhiên là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, là tấm gương mẫu mực đời này của ta." Lục Khiêm vô cùng khâm phục: "Ngụy đại nhân, bà ấy rời khỏi kinh thành rồi sao? Có thể để cho ta gặp mặt một lần hay không?"
Ngụy Quân: "Được… Ta thu xếp cho ngươi."
Ngụy Quân xác nhận vị trí hiện tại của bà lão một chút, sau đó báo cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm ngay lập tức đến bái phỏng.
Mang theo tâm thái tôn thờ thần thánh.
Chờ Lục Khiêm đi rồi, Lục Nguyên Hạo yếu ớt mở miệng: "Ngụy Quân, nghĩa phụ của ta… Ông ấy có phải hiểu lầm gì đó rồi không?"
Ngụy Quân nhìn về phía nhóc béo, cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Nhóc béo à, ngươi thật sự là một trong số ít người đi theo ta mà còn có thể giữ nguyên được tư duy độc lập đấy. Thật không dễ dàng, ngươi làm cho ta rất vui."
Sự thật chứng minh, hắn không có độc, có độc chính là những người khác.
Lục Nguyên Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Quả nhiên, ta đã nói rồi mà! Thị nữ của Thần Hậu sao có thể là người của ngươi chứ? Ngươi rõ ràng là đang nói hưu nói vượn."
"Không sai, chỉ số thông minh của nhóc béo ngươi có tiến bộ đấy."
"Tất nhiên! Ta đoán ngươi hẳn là đã đạt thành hiệp nghị với Thần Hậu, Thần Hậu mới là đối tác của ngươi."
Ngụy Quân tức thì phun một ngụm nước trà thẳng lên mặt Lục Nguyên Hạo.
Được lắm.
Ngươi còn nghĩ bạo hơn cả nghĩa phụ ngươi nữa.
Thật đúng là thế hệ này ưu việt hơn thế hệ sau.