Điên cuồng tặng đầu người (8)
Ngụy Quân tổng kết một chút: "Thế nên bọn hắn là muốn một môn phái có năng lực đủ mạnh làm chim đầu đàn và thần hộ mệnh của bọn hắn đi ứng phó với công kích của Liên minh tu chân giả?"
"Đúng vậy, bọn hắn nghĩ như vậy đấy. Cho nên hiện tại vấn đề liền bế tắc rồi." Lục Khiêm bất đắc dĩ nói: "Ngụy đại nhân, ngươi có cách nào không? Cơ Soái nói cho ta ngươi và Nguyên Minh Chủ hiện tại rất quen thuộc?"
"Là hơi quen thôi."
Ngụy Quân không có gạt Lục Khiêm.
"Nhưng không thể trông cậy vào Nguyên Minh Chủ đứng ra phản đối mình a. Hắn chính là Minh chủ của Liên minh tu chân giả đó."
Lục Khiêm cười khổ.
Đây là sự thật.
"Không sao, ta có cách rồi." Ngụy Quân nói.
Lục Khiêm ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn về phía Ngụy Quân.
"Thật sự có cách rồi?"
"Cũng vừa khéo, ta vừa mới quen được một người. Ồ, không đúng, cũng không nhất định là người."
Dù sao thần hậu là con gái của Nhị đại yêu sư.
Chính xác mà nói, bà lão đó cũng là một lão yêu quái.
Nhưng không quan trọng.
Quan trọng là, bà ta có thể làm chủ Trường Sinh tông.
"Trường Sinh tông sẵn lòng đứng ra làm chim đầu đàn."
"Trường Sinh tông? Vậy thật đúng là có chút phiền phức." Vẻ mặt Lục Khiêm trở nên có chút vi diệu.
Ngụy Quân kỳ quái nói: "Phiền phức cái gì?"
Lục Khiêm giải thích nói: "Trước đó Dương Hòe Cẩn quy phục Đại Càn chúng ta, đưa ra yêu cầu cho chúng ta chính là hy vọng Đại Càn có thể trợ giúp hắn tự tay đâm chết Trần Già, mà Trần Già hiện tại lại là tông chủ Trường Sinh tông."
Ngụy Quân: "…"
Hay lắm.
"Dương Hòe Cẩn và Trần Già có thù lớn, nếu để cho Trường Sinh tông phụ trách chuyện này, chỉ sợ Dương Hòe Cẩn sẽ đổi ý."
"Không sao, chuyện này đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt."
"Nghĩa là gì?" Lục Khiêm không hiểu.
Ngụy Quân nói: "Sau khi Liên minh tu chân giả chia rẽ, có Dương Hòe Cẩn ở đây, Trường Sinh tông do Trần Già cầm đầu cùng với những môn phái vừa và nhỏ cũng sẽ bị chia rẽ lần nữa, đây đương nhiên là chuyện tốt đối với Đại Càn chúng ta. Kệ hắn đi, ta tin Lục Tổng quản ngươi có thể xử lý tốt chuyện này."
Lục Khiêm chỉ có thể tầm nói xin lỗi Dương Hòe Cẩn trong lòng.
Hiện tại giai đoạn này, giá trị lợi dụng của Trường Sinh tông lớn hơn, hắn chỉ có thể lựa chọn Trường Sinh tông.
"Ngụy đại nhân, phía bên Trường Sinh tông ngươi pphair nói chuyện thế nào? Làm sao bọn hắn sẵn lòng đứng ra làm chim đầu đàn được?"
Ngụy Quân nhớ tới cuộc trò chuyện của mình và Mộng cô nương, hắn trầm ngâm một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Nói ra ngươi có thể không tin, thật ra Trần Già là người của ta."
Lục Khiêm cũng bật cười y hệt Mộng cô nương: "Ngụy đại nhân, ngươi cũng thật biết nói đùa. Trần Già đã từng bị Trường Sinh tông soát hồn, sao có thể là người của ngươi được chứ? Ngươi nói thị nữ của thần hậu là người của ngươi còn nghe được."
Ngụy Quân: "…Không nghĩ tới chuyện này cũng bị ngươi đoán được."
Dù sao bản Thiên Đế nói thật cũng không có ai tin.
Ngụy Quân lập tức ăn nói lung tung.
Nhưng mà, sau khi kinh ngạc trôi qua, ánh mắt Lục Khiêm lại loé qua vẻ giật mình, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, nàng hạ phàm nhất định có rất nhiều câu chuyện, cũng nhất định rất không cam lòng. Ngụy đại nhân, nàng hẳn cũng đã trở thành tín đồ của ngươi, bị chủ trương của ngươi hấp dẫn rồi nhỉ. Thiện tai, thiện tai!"
Ngụy Quân: "┐(~)┌ "
…
Suy nghĩ của Lục Khiêm đang dần dần bay xa.
Nhưng Ngụy Quân cũng dần dần khôi phục bình thường sau cơn kinh hãi.
Không có gì, đơn giản chỉ là kinh nghiệm.
Dù sao loại chuyện tương tự như vậy, Ngụy Quân đã nhìn đến phát ngán rồi.
Đã quen rồi.
Thậm chí Ngụy Quân cũng đã bắt đầu hoài nghi mình có phải đã thức tỉnh kỹ năng bị động gì rồi hay không, dẫn đến những người từng tiếp xúc với hắn đều sẽ trí tưởng tượng bay xa.
Thần Hậu thị nữ và Lục Khiêm rõ ràng không có dây mơ rễ má gì với nhau, thế mà Lục Khiêm cũng có thể bắc cầu qua được, đây là điều mà Ngụy Quân không ngờ tới.
Đừng nói Ngụy Quân, Lục Nguyên Hạo cũng không ngờ…
"Nghĩa phụ, người đang nói cái gì thế? Thị nữ của Thần Hậu sao có thể sẽ bị chủ trương của Ngụy đại nhân hấp dẫn?" Lục Nguyên Hạo phản bác.
Hắn hoàn toàn không hiểu mối liên hệ này là như thế nào.
Nhưng câu giải thích của Lục Khiêm đã khiến cho hắn bắt đầu hoài nghi cuộc đời: "Lão Cửu, ngươi còn nhỏ, căn bản không hiểu sức sát thương của chủ trương của Ngụy đại nhân đối với một người trưởng thành đâu."
Lục Nguyên Hạo: "…"
Tuy hắn quả thật vẫn còn trinh, nhưng mà hắn cũng là người trưởng thành rồi đó.
Ngươi không thể bởi vì ca chưa từng đích thân ra trận thao luyện mà không thừa nhận ta là nam nhân được.
Lục Nguyên Hạo rất oan ức.
Lục Khiêm tỏ vẻ không hề quan tâm đến nỗi uất ức của Lục Nguyên Hạo.
Hắn chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Thần Hậu thị nữ.
Kết hợp với một vài tình báo hắn biết, Lục Tổng quản dần dần phác hoạ ra được một nhân vật.
"Theo phán đoán của ta, trên trời chỉ sợ cũng không phải bền chắc như thép, địa vị của Thần Hậu ở thượng giới cũng chưa hẳn đã vững chắc như vậy. Quan trọng nhất là, là thị nữ bên người Thần Hậu, bà ta không chỉ không lên trời hưởng phúc với Thần Hậu, ngược lại còn bị phái xuống nhân gian để mai danh ẩn tích.
"Ngụy đại nhân, ngươi biết ta nghĩ tới cái gì sao?"
Lòng Ngụy Quân thầm nói một người bình thường như ta sao có thể biết đám người trí óc phong phú như các ngươi nghĩ đến cái gì chứ?
Nhưng Ngụy Quân đã suy xét men theo lối tư duy của Lục Khiêm, đúng là có đoán được suy nghĩ của Lục Khiêm chút nào đó.