Điên cuồng tặng đầu người (7)
Mộng cô nương bật cười ra tiếng: "Ngụy đại nhân ngươi cũng thật biết nói đùa. Trần Già vừa nhìn là biết không phải người cùng đừng với Nguỵ đại nhân rồi."
Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Mộng cô nương, ánh mắt nhìn nam nhân của ngươi quả thật không ổn rồi."
Mộng cô nương lại bật cười: "Ngụy công tử, ta thì cảm thấy ngươi là nam nhân tốt nhất trên đời này, một thân khí tiết chính trực, coi nhẹ cái chết, ánh mắt không ổn chỗ nào chứ?"
Ngụy Quân thầm nghĩ ánh mắt của người chỗ nào cũng không ổn.
Mộng cô nương cũng không có trnah cãi với Ngụy Quân vấn đề này, nàng tò mò hỏi: "Ngụy đại nhân, ngươi cứ mặc cho bọn họ đi lại khắp nơi trong kinh thành sao? Không sợ bọn họ gây ra chuyện gì à?"
Bà lão và Trần Già chỉ mới rời khỏi Diệu Âm phường, cũng chưa có rời khỏi kinh thành.
Dù sao vẫn còn phải ký cái hiệp nghị nhục nhã với Trường Sinh tông nữa.
Ngụy Quân đã thu xếp xong xuôi rồi, nhưng cũng phải cần thời gian.
Cho nên bà lão nói muốn đi dạo kinh thành.
Ngụy Quân cũng không ngăn cản, cho phép Trần Già dìu bà lão rời đi.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Mộng cô nương, Ngụy Quân đáp: "Bọn họ không gây ra nổi chuyện gì đâu, ở kinh thành ai tới cũng phải khiêm nhừng. Hơn nữa bà lão kia sắp chết rồi, bà ta đã dầu cạn đèn tắt, chỉ đơn thuần muốn đi thăm thú thế giới này trước khi chết mà thôi."
Thông qua thiên nhãn, Ngụy Quân đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Bà lão kia đã vô phương cứu chữa, thật sự là thọ nguyên cạn kiệt, hơn nữa bà đã bị cưỡng chế tục mệnh quá hai lần, cho nên lần này ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi.
Trừ phi Ngụy Quân cứu.
Nhưng Ngụy Quân hiển nhiên cũng không có lòng hảo tâm này.
Trừ phi bà lão này bỗng phát rồ muốn giết chết Ngụy Quân, như thế thì Ngụy Quân nhất định sẽ cứu bà.
Đáng tiếc, bà lão đã không nắm chắc cơ hội sống duy nhất này.
Vậy bà cũng chỉ có thể chết.
"Lão tiền bối kia sắp chết rồi sao?" Mộng cô nương hô lên một tiếng kinh hãi: "Vậy lời bà ta nói có còn hữu hiệu không?"
“Câu hỏi hay! Cho nên phải làm cho bọn họ ký kết hiệp nghị trước khi rời đi." Ngụy Quân nói.
Nói xong, Ngụy Quân lại lấy một hòn đá lưu ảnh ra từ trong góc.
Kiếp trước Ngụy Quân từng làm đạo diễn, từng nghiên cứu quay phim chụp ảnh, biết rõ tầm quan trọng của việc thu hình.
"Có video là có chân tướng. Nếu như Trường Sinh tông muốn chối cãi thỉ phải nếm thử quả đấm thép của Đại Càn chúng ta." Ngụy Quân cười nói.
Đối với sự sắp xếp chu đáo của Ngụy Quân, Mộng cô nương bội phục sát đất, cũng mặc niệm cho bà lão.
"Nếu cao tầng Trường Sinh tông nhìn thấy bà lão vừa rồi, chỉ sợ phần mộ sau khi chết của bà ta cũng sẽ không được an bình." Mộng cô nương nói.
Ngụy Quân bình tĩnh đáp lời: "Chuyện đó cũng không liên quan đến chúng ta."
Chính ngay lúc này, Ngụy Quân nhận được tin của Lục Nguyên Hạo, nói hắn đi đến Ty An Toàn một chuyến.
Ngụy Quân tạm biệt Mộng cô nương, dẫn theo Ma Quân đi đến Ty an toàn.
Vừa đến cửa đã bị Lục Nguyên Hạo kéo qua.
"Chuyện gì? Sao ngươi cuống cuồng như thế." Ngụy Quân hỏi.
Lục Nguyên Hạo nói: "Là nghĩa phụ có việc tìm ngươi, chính sự, có liên quan đến Liên minh tu chân giả."
"Liên quan đến Liên minh tu chân giả?"
Ngụy Quân nhíu mày.
Vậy đích xác là trong phạm vi tầm bắn của hắn.
Việc hắn đang lên kế hoạch trước mắt cũng có liên quan đến Liên minh tu chân giả.
Khi Ngụy Quân nhìn thấy Lục Khiêm là lúc Lục Khiêm đang xử lý công vụ.
Nhìn thấy Ngụy Quân, Lục Khiêm liền vẫy tay với hắn, sau đó cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngụy đại nhân, ngươi cứ ngồi một lát, ta xử lý xong ngay. Hiện tại trên tay có chút việc gấp, không thể chậm trễ."
Năm phút đồng hồ trôi qua, Lục Khiêm mới xử lý xong mọi việc, ngồi xuống đối diện với Ngụy Quân, đồng thời giải thích cho Ngụy Quân về hành động hồi nãy của mình.
"Mới nãy ta đang xử lý những tạp âm đến từ nội bộ Liên minh tu chân giả. Ngụy đại nhân, ngươi còn nhớ rõ đề nghị trước đó của ta không?"
Ngụy Quân gật gật đầu, nói: "Chia rẽ Liên minh tu chân giả?"
"Đúng! Chia rẽ Liên minh tu chân giả, chuyện này do ta phụ trách toàn diện. Kế hoạch trước mắt rất thuận lợi, Dương Hòe Cẩn của Ngũ Hành Linh Tông đã thuyết phục được không ít môn phái nhỏ, đều là những môn phái trong Liên minh tu chân giả chịu chèn ép. Bọn hắn cũng bằng lòng hưởng ứng lời kêu gọi, tách khỏi Liên minh tu chân giả. Nhưng trước mắt có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Bọn hắn ai cũng không muốn làm chim đầu đàn, không muốn trở thành bia ngắm sống cho Liên minh tu chân giả lập uy." Lục Khiêm lắc đầu nói: "Làm đại sự mà tiếc thân, thấy lợi nhỏ mà vong mệnh, cũng khó trách bọn hắn không làm lớn được. Nhưng chuyện này đối với chúng ta mà nói chính là một phiền phức, nếu bọn hắn không đứng ra, kế hoạch của chúng ta sẽ không thể tiến hành thuận lợi."
"Dương Hòe Cẩn và Ngũ Hành Linh Tông sao?" Ngụy Quân hỏi.
Lục Khiêm nói: "Dương Hòe Cẩn thật ra là một người quyết đoán. Hắn cũng sẵn lòng đứng ra làm người khởi xướng, tích lũy cho thanh danh của mình. Tiếc rằng hắn quá trẻ, không có danh vọng và lý lịch gì, môn phái Ngũ Hành Linh Tông này cũng đã mất đi lai lịch, đã không thể làm cho những người khác tin phục. Cho nên, hắn đứng ra hiệu quả không lớn, những môn phái vừa và nhỏ không thừa nhận, bọn hắn chỉ thừa nhận môn phái lớn."