Hải Hậu (1)
Lục Khiêm gật đầu nghiêm nghị: "Không sai, hơn nữa sẽ do tân hoàng của Đại Càn chúng ta trao tặng huân chương hữu nghị cho ngài. Sau khi cầm tấm huân chương này, ngài chính là người bạn thân thiện được nhân dân Đại Càn công nhận, có những đóng góp xuất sắc cho Đại Càn, sẽ nhận được sự tôn kính và trọng đãi ở khắp nơi trên Đại Càn."
Bà lão không quan tâm đến mấy thứ này lắm, dù sao bà cũng sắp chết rồi.
Nhưng mà bà đã cảm nhận được sự tôn trọng của Đại Càn dành cho bà.
Có câu nói rất đúng, ta có thể không cần, nhưng ngươi không thể không đưa.
Hiện tại Đại Càn đã đưa rồi.
Trong nháy mắt bà lão đã cảm nhận được lòng thành của Đại Càn.
Bà rất hài lòng.
Dù sao vốn dĩ bà cũng muốn kết bạn cùng với Đại Càn.
Như vậy, sức mạnh để đối phó với Nguyên Minh Chủ mới có thể lớn hơn nữa.
Nghĩ đến đây, bà lão gật đầu với Lục Khiêm, hứa hẹn: "Lục Ty trưởng yên tâm, bà già ta ngày mai nhất định sẽ dự lễ."
"Rất vui được đón tiếp ngài."
Lục Khiêm trao thành ý đủ mười phần.
Ngày kế.
Lễ đăng cơ của Đại Hoàng tử tiến hành thuận lợi.
Đội hình người dự lễ thật sự vẫn rất phô trương.
Tuy nhiên lễ đăng cơ này không tổ chức linh đình, nhưng người nên đến đều đến đủ cả.
Dù sao trường hợp này không thể vắng được.
Dưới sự điều khiển của các đệ tử Nho gia của Lễ bộ, quy trình nên đi cũng đều tiến hành rất thuận lợi.
Tất cả đều đâu vào đấy, không có xảy ra bất ngờ gì.
Nhìn bề ngoài cũng không có lãnh đạm thờ ơ với Đại hoàng tử.
Toàn bộ quá trình đều hoàn hảo, không xảy ra chuyện ăn xén nguyên vật liệu.
Hồ Vương quan sát toàn bộ quá trình cũng bày tỏ cực kỳ khen ngợi về tính chuyên nghiệp của Nho gia ở phương diện này.
Nàng không moi ra được chút khuyết điểm nào.
Như vậy cũng rất tốt.
Nàng tin mai sau Đại Càn dưới sự lãnh đạo của Đại Hoàng tử nhất định sẽ trở thành trợ lực tốt nhất của Yêu đình.
Mà nàng cũng sẽ nhờ vào Đại Hoàng tử, trở thành yêu sư thành công nhất trong lịch sử.
Nhị đại, nếu như ngươi trên trời có linh thiêng thì cứ an tâm mà xem.
Đều là nuôi con, ngươi nuôi ra một con sói mắt trắng, nhưng đứa trẻ bổn vương bồi dưỡng ra lại thật thà hiếu thảo, hơn nữa còn giúp bổn vương một việc lớn.
Thế hệ này còn mạnh mẽ hơn thế hệ nọ.
Bổn vương nhất định sẽ trở thành yêu sư xuất sắc nhất của huyết thống yêu sư.
Chắc chắn là thế.
Đại Hoàng tử trở thành Hoàng đế Đại Càn, chuyện này đã làm cho Hồ Vương cảm nhận được thỏa mãn tự tận đáy lòng.
Dù sao đây đều là mưu đồ của hàng, trước mắt hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi.
Những chất vấn nghi ngờ mà Yêu đình nhằm vào nàng, sau buổi lễ đăng cơ của Đại Hoàng tử nhất định sẽ trở thành quá khứ.
Uy danhc ủa nàng ở trong Yêu đình cũng sẽ hoàn toàn vượt trội hơn Ưng Vương.
Hành động thực tế ý nghĩa hơn lời nói.
Nàng đã thành công.
Hết thảy, hết thảy đều là Đại Hoàng tử mang đến cho của nàng.
Nàng có thể không kích động được sao?
Càng khiến cho Hồ Vương kích động chính là Đại Hoàng tử vừa mới trở thành Hoàng đế Đại Càn đã lập tức thể hiện ra lòng hiếu thảo của mình.
Thật ra Hồ Vương vốn đã định cho Đại Hoàng tử tạm thời ở ẩn, thậm chí là trở mặt với nàng một khoảng thời gian, miễn cho rơi vào thế bị động.
Hồ Vương thậm chí đã chuẩn bị xong đối sách cho Đại Hoàng tử, cũng đã dự định hy sinh một phần lợi ích của Yêu đình để Đại Hoàng tử được đứng vững gót chân trong triều đình Đại Càn, tạo lập tôn nghiêm đế vương của mình.
Nhưng Hồ Vương tuyệt đối không ngờ rằng, Đại Hoàng tử thế mà không để cho nàng chịu một chút uất ức nào.
Sau khi đăng cơ, chuyện thứ nhất chính là làm an lòng nàng, cấp cho nàng địa vị và đãi ngộ cao hơn.
Đại Hoàng tử đăng cơ, phong tước cho quần thần, đại xá thiên hạ, khắp nơi ăn mừng.
Mà trước khi phong tước cho quần thần và đại xá thiên hạ, việc đầu tiên Đại Hoàng tử làm là nhấn mạnh lòng biết ơn đối với đại diện của ba nước ngoại quốc.
Đại Hoàng tử bày tỏ, Đại Càn là một nước trọng lễ nghi, Thánh nhân đã dạy chúng ta phải tri ân báo đáp.
Có ba sứ giả đến từ ba nước khác nhau, tuy không phải người Đại Càn, nhưng với chủ nghĩa quốc tế và tinh thần nhân đạo, họ đã cung cấp một nguồn trợ lực to lớn cho Đại Càn, nhờ vậy mà Đại Càn đã nhận được một món lợi ích khổng lồ.
Cống hiến của bọn họ dành cho Đại Càn không phải văn chương là có thể hình dung được.
Cho nên hôm nay, hắn sẽ trao tặng ba tấm huân chương hữu nghị.
Người giữ huân chương hữu nghị, tức là khách quý của Đại Càn, ở mọi nơi trên Đại Càn đều sẽ nhận được tiếp đãi long trọng.
Cuối cùng, xin công bố ba vị nhận được huân chương Hoà bình:
Vị thứ nhất, rõ ràng đó là Hồ Vương;
Vị thứ hai, chính là lão tiền bối – người ngày hôm qua vừa mới ký kết hiệp ước với Đại Càn, kiếm về cho Đại Càn một món lợi nhuận khổng lồ.
Mà vị thứ ba lại nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, nhưng thật ra cũng nằm trong lẽ thường.
"Đỗ Uy!"
Nghe được tên của "Đỗ Uy", Tứ hoàng tử lập tức trở nên hưng phấn.
"Lão Đỗ, thế nào? Ta không lừa ngươi chứ. Bản cung đã nói, ta kết bạn rất đủ nghĩa khí. Ngươi tặng ta nhiều đồ như vậy, ta nhất định sẽ báo đáp lại ngươi."
Đỗ Uy vừa định bày tỏ lòng biết ơn với Tứ hoàng tử, nhưng ngay sau đó lại nghe Tứ hoàng tử nói tiếp: "Lão Đỗ, ta tặng ngươi một tấm huân chương hữu nghị, vậy ngươi lấy thứ gì tốt để cảm tạ ta đây? Hai huynh đệ chúng ta tượng trưng cho qua là được rồi, ngươi cũng đừng tặng đồ gì quá đắt, bằng không ta sẽ tức giận đó."
Đỗ Uy: "…"