Hải Hậu (2)
Trong lúc Đỗ Uy không nói gì, Ngụy Quân cũng đang cảm khái: "Những người nhận được ba tấm huân chương hữu nghị này quả là danh xứng với thực."
Ma Quân hỏi: "Sao lại nói thế?"
Ngụy Quân nói: "Bọn họ đều có tư thế của đại đội trưởng vận chuyện, hơn nữa cạnh tranh thật sự rất là kịch liệt."
…
Những người nhận được ba tấm huy chương hữu nghị đều là danh xứng với thực.
Được nhà nước Đại Càn chứng nhận.
Ngụy Quân cũng đích thân công chứng.
Cho dù là Đỗ Uy thoạt nhìn có vẻ cống hiến cho Đại Càn ít nhất, nhưng thực tế cống hiến của hắn đã vượt xa tưởng tượng của thế nhân.
Cái khác không nói, chỉ riêng một bộ cơ giáp do Tứ hoàng tử đóng góp đã làm cho kỹ thuật quân sự của Đại Càn nâng cao hơn rất nhiều.
Mặc dù cho tới bây giờ Đại Càn vẫn chưa có quay về trạng thái cũ, nhưng đây là nguyên nhân vì sao kỹ thuật của Đại Càn rất lạc hậu, không thể bởi vậy mà gạt đi cống hiến của Đỗ Uy dành cho Đại Càn được.
Cho nên khi Lục Khiêm đòi trao tấm huân chương hữu nghị cho bà lão, Đại Hoàng tử đã tự quyết định cộng thêm cả Hồ Vương, mà Ngụy Quân cũng tự thêm Đỗ Uy vào.
Về phần Tứ hoàng tử… Hắn chẳng xin cái gì cả…
Nhưng Tứ hoàng tử có một cái miệng.
Dù sao Đỗ Uy cũng không biết gì hết.
Tứ hoàng tử nói đây là thứ mà hắn tranh thủ đòi lấy cho Đỗ Uy, Đỗ Uy cũng không có cách nào làm chứng.
Điều này khiến cho Đỗ Uy rất khó chịu.
Huân chương hữu nghị của Đại Càn, Hồ Vương và bà lão thật sự rất muốn có nó.
Nhưng mà hắn thật sự không có cần.
Hắn là đại thần ngoại giao của lục địa Tây, hắn không muốn cống hiến gì cho Đại Càn hết.
Hồ Vương và bà lão là chủ động dâng đồ, Đỗ Uy thì nhận được ý chỉ của Nữ thần Trí Tuệ, là dâng trong bị động. Đỗ Uy vẫn cảm thấy hắn và bà lão, Hồ Vương không giống nhau.
Hiện tại bị đối xử như nhau, hắn cũng rất đau lòng.
Càng đau lòng hơn vẫn là cái tên Tứ hoàng tử lại nhân cơ hội bắt chẹt hắn.
"Điện hạ, ngài đừng có mà quá đáng." Đỗ Uy hạ giọng.
Lúc này lễ đăng cơ của Đại Hoàng tử đã cử hành được hơn nửa rồi, đã sắp đến phân đoạn đại xá thiên hạ, sau đó là quần thần chúc mừng.
Đến thời điểm này, quá trình cần diễn ra cũng đã diễn ra xong rồi.
Kế tiếp chính là chúc mừng.
Người có địa vị đủ cao được lưu lại ở trong hoàng cung ăn tiệc khánh công.
Địa vị không đủ cao thì ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình rồi tự chúc mừng thôi.
Hôm nay được nghỉ, vui cùng đất nước.
Địa vị của Tứ hoàng tử và Đỗ Uy đương nhiên là đủ.
Nhưng bọn hắn không có tham gia náo nhiệt với mọi người, ngược lại đang thì thầm to nhỏ trong góc.
Thấy Đỗ Uy thế mà không trúng chiêu của mình, Tứ hoàng tử nổi giận: "Lão Đỗ, ngươi có ý gì? Bội tình bạc nghĩa? Có mới nới cũ?"
Đỗ Uy rất mệt tâm.
Lão tử cũng chưa từng thích ngươi, lấy đâu ra có mới nới cũ, bội tình bạc nghĩa?
"Điện hạ nói năng cẩn thận, tuy Lục địa Tây chúng ta cũng thịnh hành nam phong, nhưng ta là một nam nhân đường đường chính chính, chưa bao giờ đi những đường ngang ngõ tắt này." Đỗ Uy nghiêm nghị nói.
Tứ hoàng tử khinh thường: "Đó là bởi vì ngươi chưa từng đi đến Tượng Cô quán. Lát nữa bản cung sẽ dẫn ngươi đi một chuyến đến Tượng Cô quán, ngươi đi một lần sẽ biết chỗ tuyệt diệu của đàn ông, và rồi ngươi sẽ chướng mắt đàn bà thôi."
Ở kinh thành, Hồng Tụ Chiêu, Diệu Âm phường đều rất hot.
Nhưng cộng lại cũng chỉ hot bằng Tượng Cô quán…
Thực nghiệm khoa học đã chứng minh, đa số thời điểm, đàn ông càng thích chơi với đàn ông hơn.
Thành tích của Tượng Cô quán đã chứng minh, kết luận của thí nghiệm khoa học là chính xác.
Đàn ông luôn hiểu rõ đàn ông hơn phụ nữ.
Cho nên là một câu lạc bộ nam giới chuyên nghiệp, sức cám dỗ của Tượng Cô quán gần như là đè bẹp Diệu Âm phường và Hồng Tụ Chiêu.
Thời gian Đỗ Uy đến Đại Càn không dài, trải nghiệm còn chưa đủ sâu.
Tứ hoàng tử quyết định hôm nay sẽ tốn kém một phen cho Đỗ Uy sung sướng, cho hắn biết cái gì gọi là thiên đường chân chính của trần gian.
Đối với loại cám dỗ này của Tứ hoàng tử, Đỗ Uy chỉ khịt mũi coi thường.
"Điện hạ, không cần uổng phí tâm tư. Ta là đại diện tiêu biểu cho sự giữ mình trong sạch của quốc gia chúng ta, không bao giờ ta sẽ phản bội lại vợ của ta đâu."
Tứ hoàng tử suy bụng ta ra bụng người, đầu gật gù, nói: "Ý của ngươi là phải thêm tiền?"
Đỗ Uy: "…"
Sắc mặt dần dần đỏ lên.
"Thô tục, vô lễ, thằng nhãi không xứng bàn chuyện với ta."
Đỗ Uy phẩy tay áo bỏ đi.
"Xảy ra chuyện gì thế? Sao ngươi lại xích mích với khách quý ngoại bang của chúng ta rồi?"
Thế tử Trấn Tây Vương nhìn thấy một màn này, tò mò đi tới hỏi han một chút.
Dù sao mọi người đều biết, Tứ hoàng tử và Đỗ Uy có quan hệ mật thiết.
Hiện tại Đỗ Uy dường như cũng không còn nể mặt mũi Tứ hoàng tử nữa.
Thế tử Trấn Tây Vương rất ngạc nhiên.
Không chỉ mình hắn, chính Tứ hoàng tử cũng rất ngạc nhiên.
"Lão đỗ ăn gan hùm mật gấu sao? Thế mà dám lên mặt với ta." Tứ hoàng tử khó hiểu.
Thế tử Trấn Tây Vương: “…”
Hắn cạn lời liếc Tứ hoàng tử một cái, lòng nói là ai cho ngươi dũng khí?
Tuy Tứ hoàng tử bỗng nhiên nổi tiếng trong cuộc tranh bá thiên kiêu, chỉ một lần hành động mà đã rửa sạch tiếng xấu trước kia của mình. Nhưng mà trong đám cấp cao ở Đại Càn, thành kiến về Tứ hoàng tử không phải có thể biến mất trong một thời gian ngắn.