Hải Hậu (3)
Huống chi bọn họ còn hiểu rõ hơn so với người thường, sở dĩ Tứ hoàng tử có thể biểu hiện lợi hại như vậy, chỉ đơn thuần là vì trang bị của hắn quá trâu bò mà không phải do thực lực của hắn lợi hại.
Mà trang bị của hắn là Lục địa Tây cho.
Cho nên căn bản không phải do Tứ hoàng tử tài giỏi.
Điều này đã khiến cho thế tử Trấn Tây Vương rất khó thay đổi nhận thức của mình về Tứ hoàng tử.
Thành kiến trong lòng người một khi đã hình thành thì sẽ không thể nào dễ dàng thay đổi như vậy.
Cũng giống như giờ phút này cho dù Ngụy Quân đứng trước mặt mọi người nói mình là một tên ngụy quân tử, thì căn bản cũng không ai tin vào lý do đó.
"Điện hạ, trước kia Đỗ Uy rất nể mặt mũi ngươi đúng chứ?" Thế tử Trấn Tây Vương hỏi.
Tứ hoàng tử gật đầu khẳng định: "Đương nhiên, lão đỗ có việc thỉnh cầu ta, chắc chắn sẽ phải gắng sức đu bám ta. Hôm nay lại bị sao vậy trời?"
Bị ai đó cướp bồ à?
Nhưng mà không phải lắm.
Đại Càn ngoại trừ ta ra, còn có ai dám đi đối địch với Ngụy Quân sao?
Đại ca?
Tứ hoàng tử nhìn Đại Hoàng tử ở vị trí trung tâm, thầm nghĩ đại ca cũng không có lá gan này.
Dù sao hoàng đế trước dám gây bất lợi cho Ngụy Quân, bây giờ còn đang nằm trong điện Thanh Tâm kia kìa.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thế tử Trấn Tây Vương có lòng nhắc nhở một chút: "Mọi việc đều có lý do của nó. Liệu có phải Đỗ Uy có nội tình gì đó mà không muốn để người khác biết không?"
Tứ hoàng tử nhíu mày.
Theo sự hiểu biết của hắn, Đỗ Uy là muốn giết Ngụy Quân.
Mà toàn bộ Đại Càn, hiện tại người dám đứng ở phe đối lập Ngụy Quân cũng không nhiều.
Hắn vẫn là người có khả năng thành công nhất.
Nhưng biến hoá của Đỗ Uy quả thật rất kỳ quái.
Chẳng lẽ hắn thật sự có chỗ dựa nào khác rồi sao?
Thần của Lục địa Tây thần lại ra sân rồi?
Tứ hoàng tử cho rằng cũng không thể hoàn toàn bài trừ loại khả năng này.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định đi nhắc nhở Ngụy Quân một chút.
Ngộ nhỡ Ngụy Quân vô ý trúng chiêu, vậy thì mọi chuyện liền xong đời.
Hơn nữa hắn vẫn chưa có đào rỗng Đỗ Uy đâu, hiện tại mà từ bỏ Đỗ Uy, hắn vẫn không nỡ.
Đột nhiên nhận được lười nhắc nhở từ Tứ hoàng tử, Ngụy Quân có chút sững sờ.
"Coi chừng Đỗ Uy sao?"
"Đúng, gần đây Đỗ Uy muốn gây bất lợi cho ngươi."
Tứ hoàng tử nói khẳng định mười phần.
Trong lòng Ngụy Quân lập tức vui vẻ.
Thế mà còn có loại chuyện tốt này?
Vậy ta nhất định phải cho hắn cơ hội tạo thành rồi.
Có điều hắn muốn gây bất lợi cho ta, vậy sao Tứ hoàng tử lại chạy tới nhắc nhở mình?
Ngụy Quân không rõ.
Hắn và Tứ hoàng tử liếc nhau một cái, trong ánh mắt không có che dấu sự nghi hoặc của mình.
Tứ hoàng tử đã hiểu.
Ngụy Quân đây là muốn diễn kịch với hắn đến cùng.
Dù sao ở mặt ngoài, bọn hắn vẫn đang bất hoà.
Cho nên hắn không thể tỏ thái độ với Ngụy Quân quá tốt được.
Nghĩ đến đây, Tứ hoàng tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Tin hay không tuỳ ngươi. Bản cung cũng chỉ là không muốn Thái Sử công của Đại Càn chết trong tay người của địch quốc dễ dàng như vậy, nhất là chết ở trong tay người đã giành được huân chương hữu nghị của Đại Càn, như vậy Đại Càn liền trở thành là một trò cười rồi. Hơn nữa bản cung cũng không muốn vì thế mà gặp xui xẻo."
Ngụy Quân bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế.
Cũng đúng.
Dù sao mọi người đều biết nói Đỗ Uy và Tứ hoàng tử rất thân thiết.
Nếu như Ngụy Quân thật sự bị Đỗ Uy ám toán, vậy tín đồ của hắn sẽ trực tiếp xé xác Tứ hoàng tử ra.
Lần này Tứ hoàng tử suy xét tự bảo vệ mình cũng đúng thôi.
Nhưng Ngụy Quân thì không cần xem xét đến tình hình của Tứ hoàng tử.
Dù sao sau khi hắn chết cũng có thể hồi sinh ngay tức khắc.
Căn bản không cần phải lo lắng chuyện khác.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân hận không thể thêm cho Đỗ Uy cái buff chúc phúc.
Nhưng hắn nhịn.
Chủ yếu là vì đạo chân thành không cho phép.
Tâm tình Ngụy Quân đang thấp thỏm bồi hồi, chuẩn bị nghênh đón một âm mưu đến từ Đỗ Uy.
Hắn đã hạ quyết tâm, bất luận lần này Đỗ Uy dùng thủ đoạn nào nhằm vào hắn, hắn cũng nhất định nằm yên.
Chờ chết.
Tuyệt không phản kháng.
Nhưng mà điều khiến Ngụy Quân không ngờ tới chính là âm mưu nhằm vào hắn chậm chạp mãi chưa tới.
Nhưng âm mưu chĩa vào người khác lại đang lẳng lặng triển khai.
Một cấp báo đến từ Giang Nam đã khiến cho quân bộ trắng đêm không ngủ.
Ngày thứ hai sau khi Tân hoàng đăng cơ, triều đình đã xảy ra một đại sự:
Đại tướng quân vùng Giang Nam Triệu Vân —— đã mất tích!
Sau khi Ngụy Quân biết tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là không thể tin.
"Đại tướng quân mất tích? Trò đùa kiểu gì vậy?"
Tuy Đại Càn không phải là vận triều*, nhưng mà nội tình được kế thừa từ Nhân Hoàng đã làm cho Đại Càn có được năng lực của vận triều.
(*chính là một hệ thống tu luyện, tập hợp vận may trên thế giới để gia tăng tốc độ tu luyện.)
Cho nên quan viên Đại Càn cho dù tay trói gà không chặt, chỉ cần đứng ở trên đất Đại Càn cũng sẽ không bị một vài tên đạo chích làm hại.
Bằng không sống trong một thế giới khắp nơi đều là cường giả, nếu như bản thân quan viên không có thực lực thì vốn dĩ không thể cai quản địa phương.
Chính vì làm quan ngoại trừ có thể phát tài lại còn nâng cao về phương diện vũ lực, mới khiến cho rất nhiều nhân tài vẫn sẵn lòng dấn thân vào chốn quan trường, mặc cho những năm này Đại Càn ngày càng sa sút.