Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1211 - Chương 1211. Hải Hậu (7)

Chương 1211. Hải Hậu (7) Chương 1211. Hải Hậu (7)

Hải Hậu (7)

Cùng một ngày, tiền tuyến nơi bờ biển Tây đã xảy ra biến đổi lớn.

Công chúa Minh Châu trọng thương sắp chết.

Trấn Tây Vương hôn mê bất tỉnh.

Tiền tuyến bờ biển Tây nháy mắt đại bại.

Lục địa Tây tăng thêm hai mươi vạn binh, đại quân áp sát.

Thành Trấn Tây Vương tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Tin tức truyền đến, cả nước xôn xao, kinh thành chấn động.

Ngụy Quân đâu tiên là xem xét chiến báo truyền đến từ tiền phương, sau đó lòng chợt trầm xuống.

"Ngụy đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Đi theo phía sau Ngụy Quân chính là thế tử Trấn Tây Vương.

Ở bên ngoài hắn chính là chất tử được giữ lại ở kinh thành.

Quân cơ đại sự đương nhiên không tới phiên hắn xử lý, cho nên hắn vốn không có tư cách can dự loại chuyện này.

Chẳng qua mọi người đều biết hắn là con trai của Trấn Tây Vương.

Hắn đi theo Ngụy Quân, cũng không có ai ngăn cản.

Dù sao Trấn Tây Vương hiện tại sống chết chưa rõ, thậm chí đã có lời đồn nói Trấn Tây Vương đã tử trận.

Ngụy Quân đưa chiến báo cho thế tử Trấn Tây Vương, trầm giọng nói: "Lục địa Tây tăng thêm binh, quan trọng nhất là Long cung cũng tham chiến rồi."

Lục địa Tây tăng thêm quân số là chuyện nằm trong dự đoán của Đại Càn. Đại Càn cũng không sợ Lục địa Tây tiếp thêm quân.

Bởi vì Đại Càn cũng đang bổ sung quân số.

Chiến cuộc hai bên vốn đang giằng co, thậm chí Đại Càn còn nhờ vào lợi thế bản thổ chiếm thế thượng phong.

Lần trước khi Ngụy Quân ở đây, Đại Càn đã đánh một trận thắng lớn, làm phấn chấn sĩ khí nhân dân trong nước.

Nhưng mà Long tộc đột nhiên tham chiến, hơn nữa còn đứng về phía của lục địa Tây, khiến cho Trấn Tây Vương và công chúa Minh Châu hoàn toàn không kịp đề phòng.

Mà chủ soái của Lục địa Tây trực tiếp thực thi chiến thuật chém đầu, hai con cự long thay bọn chúng chống đỡ gần hết những đòn công kích của Đại Càn.

Cao thủ Lục địa Tây thì nhằm vào Trấn Tây Vương và công chúa Minh Châu, tiến hành kế hoạch tập trung giết chết hai người.

Cuối cùng, trong sự liều mình cứu viện của tướng sĩ Đại Càn, dưới sự cực lực chống lại của Trấn Tây Vương và công chúa Minh Châu, kế hoạch chém đầu của Lục địa Tây cuối cùng đã không thành công.

Nhưng bọn hắn đã thành công làm cho Trấn Tây Vương và Minh Châu công chúa mất đi sức chiến đấu, hơn nữa một người trọng thương, người còn lại thì hôn mê.

Sĩ khí của Đại Càn sĩ giảm sút.

Quân đội Lục địa Tây thừa cơ phát động công kích, quân đội Đại Càn như rắn mất đầu, cuối cùng bị quân đội Lục địa Tây đánh bại thảm hại, tổn thất nặng nề.

Sau khi xem xong toàn bộ chiến báo, thế tử Trấn Tây Vương tái nhợt mặt mày, hai tay run nhè nhẹ.

Nhưng hắn không khóc.

Chỉ là vành mắt đỏ bừng, hắn cắn răng, cực kỳ giống một con sói bị thương.

Hắn đã giấu sự yếu đuối ở trong lòng.

Sau khi tiếp nhận hiện trạng, hiện tại thế tử Trấn Tây Vương chỉ muốn ổn định cục diện, sau đó —— báo thù.

Hít sâu một hơi, thế tử Trấn Tây Vương bắt buộc mình phải bình tĩnh lại.

Hắn nghiêm túc xem qua toàn bộ tin tức lần nữa, sau đó mới ngước mắt, nói với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, ta muốn về thành Trấn Tây Vương. Nơi đó được phụ vương ta kinh doanh thành một tòa thành trì kiên cố, dễ thủ khó công. Nhưng phụ vương ta hiện tại thân mang trọng thương, các tướng sĩ bị sụt giảm sĩ khí. Tại giây phút quan trọng này, ta là thế tử của Trấn Tây Vương, nếu có thể xuất đầu lộ diện, có lẽ sẽ làm phấn chấn sĩ khí một phần nào."

Ngụy Quân nhìn thế tử Trấn Tây Vương một cái sâu xa.

Thế tử Trấn Tây Vương nhìn ra sự quan tâm của Ngụy Quân, cười cay đắng: "Ta không điều binh đánh trận được, cũng không nhận nổi trọng trách của phụ vương. Nhưng ai bảo thân phận của ta ở chỗ này chứ? Ta nhất định phải về, bằng không không có cách nào giải thích cho các tướng sĩ. Ngộ nhỡ…ngộ nhỡ phụ vương ta thật sự có điều bất trắc, ta cũng phải canh giữ ở tước giường của ông, để cho ông ra đi thanh thản."

"Trấn Tây Vương sẽ không sao đâu. Công chúa Minh Châu cũng sẽ không sao. Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời." Ngụy Quân trầm giọng nói.

Cục diện trước mắt quá mức hiểm trở, Ngụy Quân bất đắc dĩ cũng chỉ có thể rộng lượng một lần.

Ngụy Quân hiện tại cũng không biết cụ thể đã xảy ra cái gì.

Nhưng trong một đêm, thế cục rõ ràng đã xảy ra chuyển biến to lớn.

Điều này khiến cho Ngụy Quân rất khó ngồi yên không quản.

Hắn nghi ngờ rằng là do lão sư của ôi của mình ra tay, nhưng hắn không có chứng cớ.

Nhưng hiện tại cũng không rảnh để tìm chứng cớ.

"Tô tướng quân, ngươi thấy thế nào?" Ngụy Quân nhìn về phía Tô tướng quân.

Cơ Soái hiện nay không ở trong kinh thành, hắn đã đích thân đi đến Long cung.

Nắm giữ quân bộ kinh thành thống ngự toàn cục chính là Tô tướng quân.

Mọi người đều biết, Cơ Soái đã nhắm hắn làm người nối nghiệp của mình.

Ngụy Quân tất nhiên cũng tôn trọng ý kiến của Tô tướng quân. Ở lĩnh vực quân sự, hắn là tay ngang, Tô tướng quân mới là chuyên nghiệp.

Tô tướng quân vứt bỏ toàn bộ tình cảm, xuất phát từ tình huống khách quan nhất nói Ngụy Quân: "Thế tử quả thật phải đi về ổn định lòng quân, nhưng mà chỉ mình thế tử thôi chưa đủ. Lần này ngoại trừ thế tử gặp nạn, còn có công chúa Minh Châu. Thế tử chỉ có thể ổn định lòng quân, nhưng cần có người hợp nhất quân đội, chỉ huy chiến cuộc, tìm kiếm chiến cơ chuyển bại thành thắng. Cho nên, ta muốn đích thân đi một chuyến. Ngụy đại nhân, kinh thành bên này ngươi phiền ngươi phải hao tâm tổn trí rồi."

Bình Luận (0)
Comment