So tài cao thấp với thần linh (3)
Kể từ khi Ngụy Quân biết được sự tồn tại của Hải Hậu từ chỗ Nguyên minh chủ, hắn cũng đã thông báo cho Lục Khiêm thu thập tư liệu về Hải Hậu.
Dù sao biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đánh trận chính là tình báo.
Tình báo trễ, là sẽ chết người.
Lần này Ngụy Quân đi tới Ty an toàn, Lục Khiêm hiển nhiên biết mục đích đến của hắn, trực tiếp bảo Lục Nguyên Hạo dẫn hắn đi phòng tư liệu.
Lục Nguyên Hạo lật ra thông tin về Hải Hậu từ phòng tư liệu, sau đó nói với Ngụy Quân: "Một nữ nhân rất lợi hại, lý lịch xinh đẹp doạ chết người, quá lợi hại rồi. Nếu như ta đối địch với cô ta, nhất định sẽ bị cô ta giết chết không chút chần chừ."
Ngụy Quân: "…"
Hải Hậu rất lợi hại, hắn cũng là tán đồng, bằng không cũng dậy nổi sóng to gió lớn như vậy.
Nhưng mà giết chết Lục Nguyên Hạo…
Ngụy Quân cũng không phải khinh thường Hải Hậu, nhưng hắn thật sự không cảm thấy Hải Hậu có năng lực này.
Nhưng Ngụy Quân cũng lười để ý đến Lục Nguyên Hạo, trực tiếp lật ra đọc thông tin về Hải Hậu.
Chỉ là mới nhìn trang đầu tiên, Ngụy Quân nhíu mày liền kinh ngạc.
"Thế mà cô ta mới vùng lên từ sau cuộc chiến tranh vệ quốc."
Lục Nguyên Hạo cho Ngụy Quân câu trả lời khẳng định: "Đúng là danh tướng nổi lên từ sau cuộc chiến tranh vệ quốc. Ngụy đại nhân ngươi từng viết sách sử về chiến tranh vệ quốc, hẳn là cũng biết trong đó không hề có bóng dáng của Hải Hậu."
Ngụy Quân gật gật đầu.
Đúng là như thế.
Chiến tranh vệ quốc từ đầu tới cuối, danh tướng của Lục địa Tây tham chiến phải ít, nhưng mà chưa từng có Hải Hậu này.
Nếu không Ngụy Quân cũng sẽ không cảm thấy rất xa lạ khi nghe được cái tên này.
Nhưng mà kể từ sau chiến tranh vệ quốc đến giờ tổng cộng cũng chưa được bao nhiêu năm.
Đây là thế hệ tướng tinh ngang trời xuất thế?
Ngụy Quân đọc tiếp, quả nhiên, hắn thấy được lý lịch của Hải Hậu.
"Xuất thân từ gia tộc địa vị hiển hách – Gia tộc Tu-lip."
"Gia tộc Tu-lip? Sao ta cảm thấy cái tên này quen thế nhỉ?" Ngụy Quân lẩm bẩm.
Lục Nguyên Hạo giải thích: "Sứ thần ngoại giao Đỗ Uy của Lục địa Tây chính là truyền nhân của gia tộc Tu-lip, nhưng Đỗ Uy là giới chính trị, Hải Hậu đi là giới quân đội."
"Có cả chính trị và quân đội?" Ngụy Quân bất ngờ nhíu mày, kinh ngạc nói: "Thế lực của Gia tộc Tu-lip có hơi lớn đó."
Lục Nguyên Hạo gật đầu nói: "Bình thường, trước kia gia tộc Tu-lip xuất hiện một vị nhiếp chính vương, hơn nữa từng thao túng Hoàng đế, tiền đồ vô hạn. Thậm chí có thể nói là dưới chúng thần, trên vạn nhân."
"Thảo nào, thân thế hiển hách như vậy, có thể quật khởi nhanh chóng cũng không kỳ lạ." Ngụy Quân nói.
Phải thừa nhận là, đầu thai tốt có thể làm cho người ta bớt phấn đấu đi hai mươi năm, thậm chí không chỉ hai mươi năm.
Rất nhiều người thành tựu cả đời đã được xác định chính là khoảnh khắc đầu thai đó.
Lục Nguyên Hạo cũng tán đồng quan điểm này của Ngụy Quân, có điều hắn vẫn nhắc nhở: "Mặc dù Hải Hậu có điểm cộng là gia thế, nhưng bản thân người này tà hoa cũng là sự thật. Sau khi chiến tranh vệ quốc thất bại, mẫu quốc Lục địa Tây cũng xuất hiện không ít biến động, Hải Hậu cũng nổi lên chính thời điểm đó, được ca tụng là đệ nhất hải chiến của Lục địa Tây. 'Hải Hậu' là mỹ danh của cô ta, cũng có tin đồn, nói rằng Hoàng đế Lục địa Tây vẫn luôn muốn cầu hôn cô ta, chỉ là vẫn không thành công."
Ngụy Quân trợn mắt.
Hoàng đế cầu hôn mà vẫn chưa thành công.
Kịch bản này có vẻ hơi lớn rồi.
Nhưng nếu công tước Tu-lip có địa vị như Tào Tháo, vậy thì chướng mắt Hoàng đế cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Huống chi theo những gì Ngụy Quân biết, Hoàng đế của Lục địa Tây tuổi tác cũng không nhỏ.
Năng lực giống như Hải Hậu không muốn đi hầu hạ một lão già tàn tạ cũng rất bình thường.
Hắn tiếp tục lật xem tư liệu của Hải Hậu, sau khi nhìn thấy nguyên nhân Hải Hậu nắm giữ ấn soái, Ngụy Quân liền vò tung cái đầu của mình.
“Cô ta có thể ngồi lên nguyên soái hải quân, thế mà còn có liên quan đến Đại Càn chúng ta."
Lục Nguyên Hạo cười khổ nói: "Ai nói không phải đâu? Tuy Hải Hậu kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà dù sao cũng quá trẻ, tư lịch không đủ. Nhưng trước kia Đại Càn chúng ta đánh thắng một trận lớn, khiến cho nguyên soái hải quân ban đầu của Lục địa Tây bị cách chức, cho nên Hải Hậu mới nhặt được của hời lớn thế này. Đương nhiên, cô ta cũng lập quân lệnh trạng, bằng không chỉ với tuổi tac của cô ta, cho dù công tước Tu-lip nâng đỡ cũng rất khó trở thành nguyên soái hải quân."
Quan hệ nhân quả này cũng khiến cho Ngụy Quân cạn lời.
Bởi vì trước kia Đại Càn đánh thắng, dẫn đến nguyên soái hải quân ban đầu của Lục địa Tây bị đối thủ chính trị công kích, cuối cùng ảm đạm xuống đài.
Lại bởi vì là chiến thời, có công tước Tu-lip nâng đỡ, bản thân Hải Hậu cũng công khai lập quân lệnh trạng, không đánh thắng trận liền tự sát tạ tội, cộng thêm những chiến công trước đó cô đã lập được đã thành công khiến cô thượng vị.
Sau đó, chính là thắng lợi của hiện nay.
Cái này nếu như truy theo nguồn gốc, hình như trận đánh thắng lợi lần đó của Đại Càn đã không đúng rồi.
Cũng may Ngụy Quân không có ngu ngốc như vậy, còn không đến mức vì cái này mà hoài nghi chính mình.
Đánh thắng trận vĩnh viễn đúng.
Thua chính là thua, nhưng không thể bởi vậy mà hoài nghi thắng lợi trước đó của mình. Nếu không thì thật sự đã bị đánh tan hết chí khí rồi.