So tài cao thấp với thần linh (4)
Ngụy Quân lại lật qua một trang, sau đó, chầm chậm thở ra một hơi.
"Hèn gì Long cung sẽ giúp cô ta, thì ra còn có tầng quan hệ này nữa à. Sao cô ta làm được nhỉ?"
"Chúng ta còn chưa tra được, nhưng trên người bản thân Hải Hậu nhất định cũng có đại khí vận, dường như bất luận cô ta làm chuyện gì cũng đều có thể mã đáo thành công. Vô luận gặp cái gì nguy hiểm, cũng có thể gặp dữ hóa lành."
Ngụy Quân nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, trào phúng nói: "Ngươi là đang nói chính ngươi sao?"
Lục Nguyên Hạo vội vàng lắc đầu: "Có thể ta còn kém xa cô ta. Vận khí của ta rất kém, hơn nữa ta cũng không có một con rồng làm kỵ sĩ của ta."
Đúng vậy, Hải Hậu thế mà còn có một con rồng kỵ sĩ.
Giống như Triệu Vân.
Trước mắt Ty an toàn ti còn chưa xác định Hải Hậu có ký khế ước linh hồn với Long tộc của Long cung hay không, nhưng mà cô ta có thể ngự sứ Long tộc, đây là điều không thể nghi ngờ.
Mà trước đó ở tiền tuyến bờ biển tây, Long tộc phái ra hai con rồng lớn trợ uy, giúp Hải Hậu thành công đột phá phòng tuyến của quân đội Đại Càn, cũng chứng tỏ giữa cô ta và Long tộc có ngọn nguồn sâu xa.
Làm không tốt, quan hệ của cô ta và Long cung sẽ càng mật thiết hơn so với mối quan hệ giữa Triệu Vân và Long cung.
"Nữ thần may mắn của Lục địa Tây?" Ngụy Quân thì thào lẩm bẩm.
Bên Đại Càn có Lục Nguyên Hạo, có Đại Hoàng tử, cũng được xưng là con của thần may mắn.
Lục địa Tây cũng là đất rộng của nhiều, thực lực cũng không thấy thua kém bọn họ, xuất hiện một vài thiên tài kinh tài tuyệt diễm cũng rất là bình thường.
Nhưng mà tài năng của Hải Hậu có hơi quá trớn.
"Xem ra một loạt kế hoạch này có vẻ đúng như là bút tích của Hải Hậu."
"Hậu sinh khả uý a." Ngụy Quân tán thưởng.
Lục Nguyên Hạo tán đồng gật đầu, nghĩ mà sợ nói: "Thật sự! Quá lợi hại rồi, cũng không biết Tô tướng quân có chống đỡ được không?"
"Tô tướng quân chưa chắc đã chịu đựng được, nhưng ta sẽ giúp hắn." Ngụy Quân nói một cách điềm tĩnh.
Nếu như Hải Hậu thật sự lợi hại giống tư liệu ghi chép lại, sau lưng lại có Long cung giúp, Tô tướng quân chưa chắc đã là đối thủ.
Không phải Tô tướng quân kém hơn Hải Hậu, là bài trong tay Tô tướng quân quá ít.
Không bột đố gột nên hồ
Cũng may Ngụy Quân còn có một đường lui khác chính là Nguyên Minh Chủ.
Ngụy Quân vừa nghĩ như vậy liền đã nhận được truyền tin của Đại Hoàng tử.
"Đại Hoàng tử mời ta đi hoàng cung một chuyến." Ngụy Quân có chút kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lục Nguyên Hạo suy đoán: "Hắn vừa mới đăng cơ, Hải Hậu lại đưa cho hắn một phần đại lễ như thế, chỉ sợ hắn cảm thấy mất thể diện, muốn nghĩ biện pháp tìm lại mặt mũi."
Lục Nguyên Hạo cũng không tôn kính Đại Hoàng tử cho lắm, cho dù hiện tại Đại Hoàng tử là Hoàng đế.
Chủ yếu là vì Lục Nguyên Hạo cảm thấy mình và nghĩa phụ đều đã đắc tội hoàng tộc rồi.
Cho nên dù cho đu càng hoàng tộc, chỉ sợ một ngày nào đó hoàng thất cũng sẽ tính sổ.
Hiện giờ điều Lục Nguyên Hạo nghĩ là làm thế nào để san bằng hoàng thất?
Dựa theo giáo huấn hắn nhận được từ sử sách, hắn cho rằng làm thần tử tuyệt đối không thể phó thác vận mệnh của mình trên lòng nhân từ của Đế vương.
Nếu không những cái đầu lăn cồm cộp trên sử sách chính là vết xe đổ.
Thật sự không được, nên tạo phản vẫn phải tạo phản.
Đương nhiên, hiện tại chắc chắn không phải thời cơ thích hợp để tạo phản.
Lục Nguyên Hạo biết nặng nhẹ, cho nên hắn che dấu tâm tư của mình rất kỹ, yên tĩnh đợi thời cơ.
Ngụy Quân không biết Lục Nguyên Hạo đã suy xét đến bước phất cờ tạo phản, hắn đang đi tới hoàng cung gặp Đại Hoàng tử một lát.
Đương nhiên, hiện tại thật ra nên đổi giọng gọi Đại Hoàng tử là bệ hạ.
Nhưng trong cảm nhận của Ngụy Quân cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Dù sao hắn cũng không có một chút lòng kính sợ nào đối với hoàng đế.
"Bệ hạ, có chuyện gì?"
Đại Hoàng tử thông báo cho Ngụy Quân tin tức khiến cho hắn không nói nên lời:
"Ưng Vương vừa mới liên hệ với ta, nói Hải Hậu phái sứ giả đi bái phỏng hắn."
Ngụy Quân: "…"
Hắn cho rằng hành động của Hải Hậu thật ra không có chút khuyết điểm nào.
Hoàn toàn phù hợp lô-gich.
Đáng tiếc, Hải Hậu không thể nào biết, Ưng Vương và Đại Hoàng tử có quan hệ mật thiết.
Nguyên Minh Chủ và hắn Ngụy Quân cũng ngồi chung một thuyền.
Tin tức thiếu sót, không phải lỗi của chiến tranh.
Từ góc độ của Hải Hậu, cô ta tìm kiếm sự trợ giúp từ Ưng Vương cũng là hợp tình hợp lý.
"Ưng Vương hỏi ta hắn có cần xuất binh hay không? Ngụy đại nhân, ngươi thấy thế nào?"
"Không cần, chúng ta không thể để cho Ưng Vương đi công kích quân đội Đại Càn, cũng không thể công bố thân phận của Ưng Vương ngay bây giờ."
Thân phận của Nguyên Minh Chủ còn có thể suy xét, nhưng Ưng Vương thì phải hoàn toàn che dấu.
Có Hồ Vương nhìn chằm chằm, phía trên còn cần Yêu Hoàng trấn thủ, Ưng Vương phải không đội trời chung với Đại Hoàng tử.
Nếu không hình tượng của hắn sẽ bị phá vỡ.
Ưng Vương cũng khó mà đứng vững trong Yêu đình.
Đại Hoàng tử gật đầu, đạo lý này thật ra hắn cũng hiểu, nhưng hắn chỉ là lo lắng: "Long cung đã giam chân Cơ Soái, bên phía Tô tướng quân chịu đựng được sao?"
"Chịu đựng được, bệ hạ yên tâm, Đại Càn cũng có chỗ xoay xở rồi." Ngụy Quân nói.
Lần này sợ là phải cho Liên minh người tu chân chiếm ưu thế rồi.