Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1218 - Chương 1218. So Tài Cao Thấp Với Thần Linh (6)

Chương 1218. So tài cao thấp với thần linh (6) Chương 1218. So tài cao thấp với thần linh (6)

So tài cao thấp với thần linh (6)

Tuy cô ta cũng không có chứng cớ, nhưng đối với loại người như bọn họ, phỏng đoán vốn dĩ chính là một loại chứng cớ.

"Nguyên Minh Chủ, ta đoán, ngài có có ý định hợp tác cùng Đại Càn đúng không? Hoặc là, đã hợp tác cùng Đại Càn rồi?"

Nguyên Minh Chủ không có phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.

Hắn chỉ tò mò hỏi: "Nếu cô đã có phỏng đoán, vậy mà còn dám đích thân đến gặp ta?"

Hải Hậu bật cười: "Bởi vì ta nắm chắc sẽ thuyết phục được ngài thay đổi quan điểm."

"Nguyện rửa tai lắng nghe."

Nguyên Minh Chủ cho Hải Hậu cơ hội thuyết phục mình.

Hắn cũng không phải người Đại Càn.

Đối với Đại Càn đương nhiên không cần phải trung thành và tận tuỵ.

Hải Hậu nói với Nguyên Minh Chủ một năm một mười: "Nguyên Minh Chủ, có lẽ ngài nhận được lời hứa hẹn từ bên phía Đại Càn, bọn họ sẽ giúp ngài thành thần. Nhưng hiện tại ngài chưa có phi thăng, chứng tỏ bọn họ cũng không có dốc cạn vốn liếng cho ngài.

"Nếu đã như vậy, ngài cần gì phải được ăn cả ngã về không? Hà cớ gì phải làm phản đồ của Liên minh người tu chân?

"Đại Càn có thể cho ngài, Lục địa Tây chúng ta có thể cho ngài càng nhiều hơn nữa.

"Nguyên Minh Chủ, Lục địa Tây chúng ta thậm chí còn có cả thần minh tại thế, hơn nữa thần minh tín ngưỡng của chúng ta là phe đối lập của Thần Hậu."

Sắc mặt Nguyên Minh Chủ cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa.

Những lời này đã đả động hắn.

Trên mặt Hải Hậu hiện ra vẻ tươi cười: "Nguyên Minh Chủ, ta cam kết với ngài, Lục địa Tây chúng ta sẽ toàn lực giúp ngài thành thần. Ta còn mang lời hứa hẹn của thần minh, chỉ cần ngài đứng về phía chúng ta, để bày tỏ thành ý, chúng ta có thể tặng cho ngài một thần cách trước."

Nguyên Minh Chủ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: "Cần ta làm gì?"

"Giúp chúng ta san bằng Đại Càn, chúng ta và Liên minh người tu chân cùng trị thiên hạ. Thần của ta hứa hẹn, chỉ truyền bá tín ngưỡng, Liên minh người tu chân cũng có thể phổ biến quy định Cửu phẩm tiên tông, cái này cũng không xung đột." Hải Hậu nói.

Dừng một chút, Hải Hậu tiếp tục nói: "Thần của ta còn thêm vào một yêu cầu nữa."

"Yêu cầu gì?"

"Giết chết Ngụy Quân."

"Ngụy Quân?"

"Đúng! Nghe ý tứ thần của ta, Ngụy Quân là một người rất có lai lịch."

Nguyên Minh Chủ nhớ lại những việc đã trải qua cùng Ngụy Quân, chậm rãi gật gật đầu.

"Ngụy Quân quả thật là một người rất lợi hại, hơn nữa ta thấy lời nói cử chỉ của hắn luôn có một sự tự tin rất mạnh mẽ. Nếu không phải vô tri không sợ, vậy thì chính là sức mạnh mười phần." Nguyên Minh Chủ nói.

Hải Hậu lạnh nhạt nói: "Thần của ta cũng nói với ta như vậy, bảo ta tuyệt đối phải cẩn thận Ngụy Quân. Làm kẻ địch với hắn rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục. Ta đoán, có thể hắn đến từ thượng giới, hơn nữa lai lịch còn rất lớn, rất có thể còn lớn hơn cả Thần Hậu."

"Vậy cô còn muốn làm kẻ thù với hắn?" Nguyên Minh Chủ hỏi.

Khóe miệng Hải Hậu cong lên, hỏi ngược lại: "Nguyên Minh Chủ, bây giờ ngươi chỉ là một người tu hành phàm nhân nhỏ bé, Thần Hậu lại là chí tôn trên trời, chênh lệch giữa các ngươi như một trời một vực, vậy sao ngươi còn dám báo thù nàng ta?"

Nguyên Minh Chủ lặng lẽ một lát, chậm rãi nói: "Ta không phục."

Hải Hậu cười lớn ra tiếng, tiếng cười tràn ngập kiêu ngạo: "Ta cũng không phục, dựa vào cái gì thần tiên trên trời cao quý hơn phàm nhân? Dựa vào cái gì hắn lai lịch lớn thì ta phải nhận thua? Nguyên Minh Chủ, chúng ta đều là phàm nhân, ai có thể quy định, phàm nhân thì không thể nghịch thiên?

"Ta muốn so tài với thần linh, Nguyên Minh Chủ có nguyện ý đồng hành?"

Hải Hậu duỗi tay phải ra.

Nguyên Minh Chủ lặng lẽ thật lâu, chậm rãi cầm lấy tay Hải Hậu.

Hồi ức chấm dứt, ánh mắt Nguyên Minh Chủ đã sáng trong trở lại.

Nhưng bên tai hắn lại còn đang vang vọng lời lẽ hào sảng của Hải Hậu:

"Nguyên Minh Chủ, có lẽ Đại Càn có rất nhiều bảo vật có ích cho việc nâng cao thực lực của ngươi. Có điều, san bằng Đại Càn, ngươi tự mình đi lấy là được, cần gì xin Đại Càn bố thí?

"Nắm giữ vận mệnh ở trong tay mình.

"Đừng nên dựa vào bất kỳ kẻ nào, kể cả thần linh!"

"Cho nên, rốt cuộc chúng ta nên giúp bên nào?" Huyễn Nguyệt lại hỏi.

Nguyên Minh Chủ đưa ra đáp án: "Giúp Lục địa Tây!"

Răng rắc!

Một tiếng sét đánh nổ vang.

“Có điều bất thường thưa Phó soái, người tu hành của Liên minh người tu chân không phải đang diễn kịch."

Nhìn tướng quân đang nửa quỳ ở trước mặt mình, Tô Lang Gia mặt mày sa sầm, nện một quyền lên mặt bàn.

"Phó soái, phía trước không chống đỡ nổi nữa. Quân đội Tây đại lục đã công lên đây rồi!"

"Phó soái, phía sau cũng không trụ nổi nữa! Làm sao bây giờ?"

Tô Lang Gia hít sâu một hơi.

Bại cục đã định.

Một cây chẳng chống vững nhà.

Liên minh người tu chân nửa chừng phản bội, đây là nguồn gốc cuối cùng của bại cục.

Trước đó hắn cũng có lo lắng như vậy, nhưng quân bộ đã quyết định hợp tác cùng với Liên minh người tu chân, hắn cũng đồng tình với quyết định này, cho rằng chỉ có bắt tay với Liên minh người tu chân mới có khả năng tiêu diệt quân đội Tây đại lục do Hải Hậu thống lĩnh. Chỉ cần dựa vào một mình quân đội Đại Càn là quá đủ rồi.

Vì lẽ đó mà Đại Càn đã đánh cược.

Hiện tại đã thua cược rồi.

Hắn không cam lòng.

Nhưng hắn phải chấp nhận.

"Các vị, tử chiến đi." Tô Lang Gia trầm giọng nói: "Tô Lang Gia ta xin thề ngay tại đây, thành còn người còn, thành mất người mất."

"Phó soái."

"Phó soái."

. . .

Bình Luận (0)
Comment