Phụng Tiên vùng dậy giết cha rồi (1)
Nghe thấy lời thề của Tô Lang Gia, thân thể không ít người đều khẽ run lên.
"Phó soái, không có viện quân sao?"
Tô Lang Gia chọn ăn ngay nói thật: "Sẽ không có đâu. Phản ứng của quân bộ sẽ không nhanh như thế, tổ chức quân đội cũng cần thời gian. Hơn nữa cho dù có viện quân cũng không thể để bọn họ đến, chắc chắn có cạm bẫy đang chờ bọn họ."
Dường như đang hưởng ứng với lời của Tô Lang Gia.
Tiếng lửa đạn bên ngoài vậy mà dần dần lắng lại.
Tiếng hô giết cũng yếu dần.
Sau đó, còn có binh sĩ vọt vào bẩm báo: "Phó soái, kẻ địch tạm hoãn tiến công, hình như đang nghỉ ngơi hồi phục."
"Nghỉ ngơi hồi phục? Bọn chúng đã chiếm hết thượng phong, tại sao phải nghỉ ngơi hồi phục?" Có tướng quân thấy kỳ lạ hỏi.
Tô Lang Gia nghe đến đó, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Chúng ta thành mồi nhử rồi."
"Ý của phó soái là…?"
Có người đoán được ý của tô Lang Gia, nhưng mà bọn họ không dám tin.
Tô Lang Gia trầm giọng nói: "Bọn chúng thả mặc chúng ta không giết, coi chúng ta là vật trong tay, vây khốn chúng ta, sau đó lấy khỏe đánh yếu, phục kích giết chết viện quân triều đình phái tới, làm tổn hại sinh lực của quân đội Đại Càn chúng ta trên quy mô lớn nhất."
Nói một cách đơn giản chính là vi điểm đả viện*.
(*bao vây địch trong thành làm mồi nhử quân tiếp viện, mục đích là muốn tiêu diệt quân tiếp viện.)
"Khẩu vị của chúng cũng lớn đấy." Trong ánh mắt Tô Lang Gia hiện lên vẻ kiên định.
…
Ngoài thành.
Nguyên Minh Chủ cũng đi tới tiền tuyến của quân đội Tây đại lục hội tụ với Hải Hậu.
Hắn cũng đang hỏi Hải Hậu vấn đề tương tự: "Chúng ta đã chiếm hết thế thượng phong, vì sao không tiếp tục đánh? Nhiều nhất là qua nửa canh giờ nữa, thành Trấn Tây sẽ bị công phá."
Hải Hậu trả lời rất đơn giản: "Tô Lang Gia đã là ba ba trong chậu, thành Trấn Tây cũng sắp bị phá, sớm hay muộn một chút cũng không khác nhau mấy. Bây giờ giữ lại thành Trấn Tây vẫn còn tác dụng lớn hơn."
"Tác dụng lớn hơn?"
Thiên phú của Nguyên Minh Chủ không trên lĩnh vực quân sự, cho nên phản ứng của hắn không được nhanh nhạy.
Hải Hậu giải thích: "Thành Trấn Tây một ngày không bị chiếm đóng, triều đình Đại Càn sẽ luôn phái binh tới cứu viện. Bọn hắn phái đến lần nào, chúng ta liền ăn sạch đợt đó. Chờ giết đến khi Đại Càn không dám phái viện binh tới nữa, chúng ta sẽ lại hoàn toàn san bằng thành Trấn Tây."
Nguyên Minh Chủ lặng lẽ một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Khẩu vị lớn đấy, ngươi không sợ ăn không tiêu à?"
Hải Hậu bật cười: "Muốn chơi thì phải chơi cho lớn. Ta trước giờ không thích đánh nhỏ đánh lẻ. Hơn nữa ta chắc chắn chúng ta sẽ không bị đầy bụng, bởi vì Cơ Trường Không căn bản không thể trở về cứu viện. Đại Càn còn có bao nhiêu lực lượng, bổn soái vô cùng rõ ràng. Chúng ta hai bên hiệp lực, Đại Càn căn bản là không còn sức lật kèo."
"Ngươi xác định Cơ Trường Không không thể trở lại cứu viện?" Nguyên Minh Chủ hỏi.
Hải Hậu gật đầu trả lời: "Ta chắc chắn! Long Cung sẽ hãm chân Cơ Trường Không lại, ta cũng đã sớm sắp xếp ổn thoả rồi. Đây là một cái bẫy liên hoàn, tròng này nối tiếp tròng khác. Tròng của Cơ Trường Không là ít xảy ra vấn đề nhất, nếu không sẽ thất bại toàn tập."
Nhìn dung nhan quá mức trẻ trung của Hải Hậu, Nguyên Minh Chủ chỉ có thể nghĩ đến một cụm từ:
Hậu sinh khả uý!
Sắp xếp của Hải Hậu vòng nào vòng nấy liên kết chặt chẽ, hầu như đã cân nhắc hết mỗi một điểm bên trong Đại Càn.
Nhìn từ góc độ của quân sự, hầu như mỗi một bước nàng đều đang đi trước Đại Càn.
Cho nên cuối cùng Hải Hậu đã giành được chiến quả đáng kể.
Điều này làm cho Nguyên Minh Chủ tự thấy hổ thẹn không bằng. Hắn hành quân đánh trận chắc chắn là thua xa Hải Hậu.
Để cho hắn đến bày bố, khẳng định hắn không thể làm chu đáo được như vậy.
Trên thực tế từ sau khi Ngụy Quân ngang trời xuất thế, đây là lần thất bại lớn nhất của Đại Càn.
Trước kia, lúc Đại Càn đối mặt với Liên minh người tu chân đã nhiều lần chiếm thế thượng phong.
Nhưng Nguyên Minh Chủ có chút khó hiểu.
"Nếu như ngươi đã biết Đại Càn căn bản vô lực lật kèo, hẳn là bản thân Đại Càn cũng rất rõ ràng. Vậy mà Đại Càn vẫn sẽ điều động quân đội đến cứu viện thành Trấn Tây sao?" Nguyên Minh Chủ hỏi.
Hải Hậu khẳng định: "Nhất định sẽ có."
"Vì sao?"
"Bởi vì Càn quốc là một quốc gia, dù cho bọn chúng biết rõ sẽ thất bại, nhưng cũng phải phái người đi tìm đường chết để làm bộ làm tịch. Nếu không như thế, bọn chúng sẽ không thể nào giải thích với quốc gia và dân chúng. Bổn soái đang dùng dương mưu, nếu bọn chúng không phái binh thì quân tâm Đại Càn sẽ càng bị tổn thương hơn nữa."
Hải Hậu nói đến đây, nụ cười trở nên cay nghiệt lạnh lùng: "Ta muốn xem xem, trong những vị danh tướng của Đại Càn ai có thể mang đến kinh hỷ cho ta? Một cái tử cục như thế, bọn chúng có thể lội ngược dòng hay không?"
Nàng tự đánh giá mình trong tình huống này, rằng nàng không thể lật ngược ván cờ.
Chỗ lợi hại của dương mưu chính là nằm tại đây. Cho dù ngươi đã nhìn thấu, nhưng mà ngươi vẫn không có cách nào, chỉ có thể bước vào trong cạm bẫy mà người ta đặt cho ngươi.
Cho nên nàng cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi.
Trên thực tế, không chỉ mình nàng cho là như vậy.
Ngay cả Tô Lang Gia cũng thấy như thế.
"Không thể để cho triều đình cứu viện chúng ta, không thể để cho Đại Càn tổn thất nhiều hơn nữa, nếu không Đại Càn sẽ nguy to." Tô Lang Gia nhanh chóng quyết định.