Phụng Tiên vùng dậy giết cha rồi (2)
Thành Trấn Tây bị diệt, đối với Đại Càn mà nói tổn thất này vẫn còn có thể chấp nhận.
Nhưng mà nếu như bị Tây đại lục chen chân vào tạo ra một lỗ thủng to lớn, vậy thì toàn bộ giang sơn của Đại Càn sẽ lung lay chực đổ.
Tô Lang Gia chắc chắn không nhìn nổi loại tình huống này xảy ra.
Cho nên hắn đã đưa ra một quyết định gian nan.
Nhưng quyết định này cũng có nghĩa là:
Bọn họ muốn đi chết!
Chỉ khi bọn họ chết rồi thì triều đình mới không phái người đến cứu viện bọn họ nữa.
Nếu không, Đại Càn chắc chắn sẽ cho bọn họ một cái công đạo, cũng sẽ cho thiên hạ dân chúng một cái công đạo.
Tướng sĩ Đại Càn vì triều đình phòng thủ biên cương, chiến đấu đẫm máu. Hiện nay bọn họ gặp nguy hiểm, triều đình lại chẳng hỏi chẳng han?
Nếu là một quốc gia như thế, vậy thì còn ai sẵn sàng dốc sức vì nước nữa?
Cho nên cho dù biết rõ là cạm bẫy, nhưng rất nhiều lúc cũng phải bước vào.
Cách giải duy nhất của dương mưu, chính là để cho toàn bộ tướng sĩ thành Trấn Tây chết hết.
Bọn họ chết sạch sẽ, triều đình liền được giải thoát rồi.
Tuy rất tàn khốc, nhưng đây là sự thật.
Đến lúc đó triều đình chỉ cần giúp bọn họ báo thù, mà không cần phái người đến ứng cứu.
Các tướng quân ở đây đều hiểu ẩn ý của Tô Lang Gia.
Thần sắc bọn họ đồng loạt nghiêm nghị, chờ đợi mệnh lệnh của Tô Lang Gia.
Tô Lang Gia chỉnh đốn lại y quan của mình, rồi khom lưng với mọi người.
"Trận chiến này ta là chủ soái, chiến bại, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm. Các vị, ta nguyện tự mình dẫn quân đội trong thành, chủ động xuất kích, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp. Nếu ta có thể may mắn chọc thủng được vòng vây, các vị liền thừa cơ phá vây. Nếu như không thể, ta và các vị liền đồng sinh cộng tử."
Tô Lang Gia đã thể hiện đầy đủ trách nhiệm.
Tiểu binh chặn hậu, chủ soái chạy trước, quân đội như vậy không thể trở thành đội quân thép được, chủ soái như thế cũng không thể trở thành danh soái.
Cái ngày Tô Lang Gia đạp chân lên chiến trường đã có giác ngộ mình sẽ tử trận nơi sa trường.
Huống chi mối vướng bận duy nhất của hắn là mẫu thân cũng đã đi rồi.
Nghe thấy Tô Lang Gia nói như vậy, rất nhiều tướng quân đều cảm thấy kính nể.
Nhưng, ý đồ tác chiến của Tô tướng quân cũng không được quán triệt.
Bịch!
Khi Tô tướng quân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị đánh hôn mê.
Người ra tay đánh ngất hắn chính là thân tín của Trấn Tây Vương.
Mà ngay sau đó, Trấn Tây Vương ngồi trên xe lăn đã xuất hiện ở trong phòng.
"Vương gia."
"Vương gia."
"Ra mắt Vương gia."
Sau khi nhìn thấy Trấn Tây Vương xuất hiện, rất nhiều người lập tức hành lễ với hắn.
Suy cho cùng, nơi này cũng là thành Trấn Tây.
Là sân nhà của Trấn Tây Vương.
Trong danh sách quân bộ thì Tô Lang Gia xếp hạng trước Trấn Tây Vương, chiến tích so với Trấn Tây Vương cũng hiển hách hơn. Hắn đích thân đến trấn thủ, cũng có thể trấn được kiêu binh hãn tướng dưới trướng Trấn Tây Vương.
Mà sau khi Trấn Tây Vương xuất hiện, đa số tướng lĩnh vẫn sẽ lựa chọn tận hiến với Trấn Tây Vương.
Trước kia triều đình lo lắng Trấn Tây Vương mưu phản, cũng là bởi vì Trấn Tây Vương thật sự có loại năng lực nhất hô bá ứng này, bằng không thì triều đình tội gì phải lo.
Trấn Tây Vương nâng tay, còn chưa nói gì mà đã bắt đầu ho dữ dội, hơn nữa còn ho ra máu tươi.
Thương tích trước đó của hắn không phải dễ lành như vậy.
Hơn nữa xác suất rất lớn là mãi mãi cũng không tốt lên được.
Thế tử Trấn Tây Vương vội vàng giúp Trấn Tây Vương lau đi máu tươi bên khoé miệng.
Ho một hồi, Trấn Tây Vương mới chậm rãi mở miệng: "Các vị, mọi người đều là bạn bè cũ, ta sẽ nói ngắn gọn. Lần này, thành Trấn Tây e là chạy trời không khỏi nắng."
Không ít người nghe Trấn Tây Vương nói tới đây, vẻ mặt không khỏi ảm đạm.
Bọn họ cũng đoán được.
"Thành Trấn Tây là do một tay bổn vương lập nên, nên bổn vương rất có cảm tình với thành Trấn Tây. Thành Trấn Tây sắp bị diệt, đương nhiên yếu có người tuẫn táng, nhưng người đó không nên là Tô phó soái. Hắn vừa mới đến vài ngày, đến ai cũng không đến lượt hắn."
Nói tới đây, Trấn Tây Vương lại bắt đầu ho khan dữ dội.
Thương thế của hắn rất nghiêm trọng.
Cũng chính vì như vậy, hắn mới đưa ra quyết định này.
"Nếu nhất định phải có người tuẫn táng theo thành Trấn Tây, thì người đó cũng chỉ có thể là bổn vương." Trấn Tây Vương nói: "Truyền tống trận đã bị phá hư, chúng ta có muốn rút quân cũng không thể. Bổn tọa ở lại đóng giữ thành Trấn Tây. Lão Tề, ngươi phái người hộ tống Tô tướng quân cùng với gia quyến của các tướng sĩ rời đi. Thế tử biết mật ở đâu, nó sẽ dẫn mọi người đi, đây cũng là tư tâm của bổn vương."
"Vương gia."
Không ít người đã đỏ bừng vành mắt.
Không một ai sẽ cho rằng Trấn Tây Vương muốn để cho thế tử rời đi là làm việc thiên tư.
Nếu bọn họ phải tuẫn táng, vốn dĩ nên sắp xếp cho gia quyến rời khỏi trước.
Trấn Tây Vương cũng không yêu cầu gia quyến bọn họ phải ở lại chỗ này.
Trấn Tây Vương giơ tay lên, cười khổ nói: "Cũng may, không có để cho gia quyến các binh sĩ chuyển đến cùng. Thành Trấn Tây cũng được xây dựng dựa theo căn cứ quân sự, không phải toà thành dân cư đông đúc. Nếu không lần này e rằng bổn vương đã phạm phải lỗi lớn của thiên hạ rồi."
Thành Trấn Tây thay vì nói là một tòa thành, không bằng nói là một tòa căn cứ quân sự.
Nơi tiền tuyến, đương nhiên không thể xây dựng thành địa phương dân dụng.
Thương nhân lại không hề thiếu.