Phụng Tiên vùng dậy giết cha rồi (3)
Giữa Đông và Tây còn có rất nhiều giao lưu thương mại, đi qua đi lại cũng kiếm được không ít tiền.
Cho nên không hề thiếu thương nhân trọ ở thành Trấn Tây, thậm chí là an cư.
Nhưng Trấn Tây Vương cũng không chú ý đến nhiều như vậy.
Thời điểm cấp bách như hiện tại không thể nào mà chú ý toàn diện được.
Trấn Tây Vương lại lên tiếng: "Lão Tề, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Tô tướng quân. Mật đạo sở dĩ là mật đạo, chính là vì không thể chứa quá nhiều người qua lại. Các ngươi nhất định phải cẩn thận, vạn sự xin kính nhờ ngươi."
Tề tướng quân cắn chặt răng, quỳ một gối xuống: "Vương gia, chỉ cần ta còn sống, mọi người liền sẽ bình an."
Trấn Tây Vương dùng hết sức lực cả người, nghiêm nghị nói: "Ngươi chết rồi, mọi người cũng phải bình an."
"Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh."
"Đi đi."
Trấn Tây Vương vô lực xua tay.
"Nhanh chút, thừa dịp bọn chúng còn chưa phát hiện mật đạo, hãy kéo thế tử đi. Có bổn vương tuẫn táng cùng thành Trấn Tây đã đủ rồi."
"Phụ vương."
Thế tử Trấn Tây Vương cũng bật khóc nức nở.
Nhưng hắn biết nặng nhẹ, cũng biết lúc này không phải lúc nhi nữ tình trường*.
(*yếu đuối, uỷ mị)
Thế tử Trấn Tây Vương nghiến chặt răng, hướng về Trấn Tây Vương dập đầu ba cái.
"Phụ vương, con mãi mãi tự hào về người."
Gương mặt Trấn Tây Vương xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
"Đời này bổn vương cầm binh mấy vạn, Nam chinh Bắc chiến, đứng trên vạn người, trấn thủ một phương. Vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu, tiền tài mỹ nhân đều đã hưởng thụ qua. Đáng giá!
"Hiện tại đã đến lúc bổn vương đền đáp quốc gia."
"Ta có lỗi với chư vị, phải để cho mọi người bồi táng cùng ta rồi."
Trấn Tây Vương nói xong lời này, mặt lộ vẻ áy náy.
"Nguyện vì Vương gia quên mình phục vụ!"
Trấn Tây Vương sắp đi chịu chết.
Nhưng không chỉ mình Trấn Tây Vương.
Còn có hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ thành Trấn Tây đi cùng.
Bọn họ đã hết hy vọng phá được vòng vây.
Như vậy, cũng chỉ có thể chiến đấu.
Chiến đấu đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Trấn Tây Vương nuốt xuống một viên đan dược.
Viên đan dược này có một cái tên rất vang dội —— Thiên Ma đan!
Hiệu quả của nó na ná như đại pháp Thiên Ma giải thể.
Ăn viên đan dược này sẽ kích thích toàn bộ tiềm lực còn thừa trong thân thể con người, trong khoảng thời gian ngắn khôi phục đến trạng thái cao nhất.
Nhưng thời gian không thể kéo dài.
Mà khi dược hiệu của đan dược tiêu tán thì cũng chính là lúc chết.
"Bổn vương có lỗi với các vị, chỉ có thể lên đường Hoàng Tuyền trước tìm lối cho mọi người."
"Nguyện vì Vương gia quên mình phục vụ."
"Nguyện vì Vương gia quên mình phục vụ."
"Nguyện vì Vương gia quên mình phục vụ."
"Đại Càn vạn tuế."
"Vương gia vạn tuế."
…
Nửa canh giờ sau.
Ầm!
Một đám mây hình nấm từ từ dâng lên, chậm rãi xuất hiện ở phía trên thành Trấn Tây.
Rọi sáng cả bầu trời đêm.
Ngoài thành.
Mắt phượng Hải Hậu ẩn chứa sự hung ác, mặt trầm như nước nhìn một màn này.
Trên người toả ra hơi thở "người sống chớ gần" mãnh liệt.
Rất rõ ràng, hiện tại Hải Hậu rất phẫn nộ.
Nhưng Nguyên Minh Chủ cũng không để ý đến cảm xúc của Hải Hậu.
Ánh mắt hắn nhìn về phía thành Trấn Tây cũng vô cùng phức tạp.
Bên tai hình như còn đang vang lên lời hô chí khí hào hùng của Trấn Tây Vương trước khi chết:
"Họ Nguyên kia, ngươi đã tự thu hẹp đường đi của mình."
"Ta lên Hoàng Tuyền trước một bước, ta đợi ngươi."
"Rất nhanh ngươi sẽ xuống dưới bồi ta."
Nguyên Minh Chủ đương nhiên không sợ nguyền rủa.
Đi đến một bước này, hắn đã phản bội rất nhiều người, cũng bị rất nhiều người nguyền rủa, việc này hắn cũng đã quen rồi.
Chỉ là thấy Trấn Tây Vương không chút do dự khởi động thiết lập tự huỷ của thành Trấn Tây, Nguyên Minh Chủ vẫn cảm thấy mối nguy khổng lồ đang cận kề.
Nếu mỗi một người Đại Càn đều giống như Trấn Tây Vương, vậy thì hắn quả thực sẽ gặp nguy.
Trong thâm tâm, Nguyên Minh Chủ quả thật có chút hối hận khi đồng ý với đề nghị làm kẻ địch với Đại Càn của Hải Hậu.
Nhưng Nguyên Minh Chủ suy cho cùng cũng là một người sát phạt quyết đoán, rất nhanh đã vứt bỏ loại cảm xúc vô dụng này và nói với Hải Hậu: "Dương mưu của ngươi hình như bị phá giải rồi."
Hải Hậu gật đầu, nói: "Đúng vậy, Trấn Tây Vương lấy tính mạng mình để trả giá, chủ động hủy diệt thành Trấn Tây tâm huyết cả đời của mình, cho nên Đại Càn không phái viện quân đến nữa, kế hoạch của ta thất bại rồi."
Lúc Hải Hậu nói những lời này, giọng điệu không chút cảm xúc.
Nhưng Nguyên Minh Chủ có thể nghe ra sự phẫn nộ của nàng.
Nguyên Minh Chủ liền an ủi: "Bất luận như thế nào, trận chiến này cũng là ngươi thắng. Trấn Tây Vương chết trận, Tô Lang Gia và công chúa Minh Châu cũng chết trận, thành Trấn Tây bị diệt, đây là đại thắng."
"Đúng là đại thắng, nhưng không có lớn như trong tưởng tượng của ngươi." Hải Hậu rất lý trí.
"Trước khi Tô Lang Gia đến Công chúa Minh Châu đã bị đưa về kinh thành, điều đó nội tuyến đã chứng thực. Về phần Tô Lang Gia, hiện giờ còn chưa tìm được thi thể của hắn, vừa rồi lúc chiến đấu cũng không thấy hắn chỉ huy, còn chưa thể xác định hắn chưa chết hay rồi. Trận chiến này đúng là đại thắng, nhưng vẫn đáng tiếc, cốt khí của quân nhân Đại Càn kiên cường hơn ta tưởng tượng."
Hải Hậu chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.
Không có đạt được toàn bộ mục đích chiến lược, điều này làm cho tâm tình của nàng có chút tồi tệ.
Nhưng bất luận như thế nào, lần này cũng là nàng thắng.
Chỉ là thắng còn chưa đã.