Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1222 - Chương 1222. Phụng Tiên Vùng Dậy Giết Cha Rồi (4)

Chương 1222. Phụng Tiên vùng dậy giết cha rồi (4) Chương 1222. Phụng Tiên vùng dậy giết cha rồi (4)

Phụng Tiên vùng dậy giết cha rồi (4)

Nghĩ đến đây, Hải Hậu bắt đầu ra lệnh: "Đi tra xem thành Trấn Tây có mật đạo hay không. Mở rộng phạm vi tìm kiếm, chu vi trong vòng ngàn dặm, bất luận là ai cũng phải bắt trước cái đã. Nếu có phản kháng thì giết không cần hỏi."

"Vâng."

Sau khi ra mệnh lệnh cho quân đội xong, Hải Hậu bắt đầu chuyển mắt qua trên người Nguyên Minh Chủ.

Trận chiến này có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, Liên minh người tu chân lâm trận phản bội cũng đã đóng một vai trò quyết định.

Hải Hậu đương nhiên sẽ không quên Nguyên Minh Chủ.

Nhưng nàng cần Nguyên Minh Chủ làm càng nhiều hơn nữa.

"Nguyên Minh Chủ, ở phương diện tìm người, cao thủ của Liên minh người tu chân hẳn là am hiểu hơn quân đội lục địa Tây chúng ta." Hải Hậu nói.

Nguyên Minh Chủ hiểu rõ ý của Hải Hậu, hắn không từ chối mà hỏi thẳng: "Ngươi muốn bảo ta tìm ai?"

"Người sống sót của Thành Trấn Tây, một kẻ ta cũng không muốn bỏ qua." Hải Hậu lạnh lẽo đáp lời: "Nếu Trấn Tây Vương có giác ngộ về cái chết, ta hy vọng hắn có thể đoạn tử tuyệt tôn, người có liên quan đến thành Trấn Tây tốt nhất nên tụ họp dưới địa ngục. Đây là cái giá khi đối nghịch với chúng ta."

"Ta đã rõ, lập tức sắp xếp người đi làm."

Nguyên Minh Chủ cũng là một người quả quyết.

Nếu đã đứng về phe của Hải Hậu, hơn nữa Trấn Tây Vương đã chết trận, thành Trấn Tây bị diệt, quân đội Đại Càn tử thương nặng nề.

Trang sách này không thể lật lại được nữa.

Cho nên, hắn không còn có thể thuận lợi mọi bề nữa.

Hắn chỉ có thể toàn lực tiêu diệt lực lượng Đại Càn.

Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng.

Sau khi Liên minh người tu chân nghiêm túc hẳn lên, sức mạnh chúng bộc phát ra là cực kỳ khủng khiếp.

Mật đạo rất nhanh đã bị phát hiện.

Tề tướng quân rất nhanh đã bị đuổi kịp.

Ngày kế, sáng sớm.

Khi Tô tướng quân đang cõng thế tử Trấn Tây Vương cả người đẫm máu xuất hiện ở ngoại thành kinh thành, kinh thành rộng lớn lặng ngắt như tờ.

Sau khi Ngụy Quân nhận được chiến báo từ tiền phương đã im lặng thật lâu.

Thật lâu sau, Ngụy Quân cho mình một cái tát tàn nhẫn.

"Là lỗi của ta." Ngụy Quân nói.

Liên minh người tu chân hợp tác cùng Đại Càn là do hắn giật dây.

Hơn nữa sau khi làm mối hoàn tất, hắn liền vứt mọi chuyện cho quân bộ, cũng không theo sát tình hình nữa.

Hắn cho rằng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hắn cho rằng Nguyên Minh Chủ đã bị hắn siết chết.

Nhưng sự thật đã cho hắn một cái tát.

Ngụy Quân nâng tay, lại cho mình một cái tát nữa.

Nhưng lần này Tiết tướng quân đã cản lại.

Tiết tướng quân nhíu mày nói: "Ngụy đại nhân, không cần như thế, hợp tác cùng Liên minh người tu chân là quyết định cuối cùng của quân bộ sau khi đã trải qua cuộc thảo luận nghiêm túc, không phải quyết định của ngươi."

"Nếu không có ta…"

Tiết tướng quân cắt ngang lời của Ngụy Quân: "Nếu không có ngươi, nói không chừng hiện tại Đại Càn đã sớm bị Liên minh người tu chân chiếm đoạt rồi, tình hình sẽ chỉ gay go hơn bây giờ thôi. Ngụy đại nhân, ngươi đừng có công thì đẩy ra ngoài, có tội liền vơ vào người. Đại Càn không phải của ngươi, mấy người Trấn Tây Vương cũng không phải chiến đấu vì ngươi."

Ngụy Quân hít sâu một hơi.

Đạo lý này hắn hiểu hết.

Chỉ là hiện thực vẫn khiến cho hắn không cam lòng.

"Là ta quá ngạo mạn." Ngụy Quân tự kiểm điểm mình.

Kiêu binh tất bại. (đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại)

Hắn lẽ ra nên hiểu rõ đạo lý này, chỉ là nói thì dễ hơn làm.

Bất luận sự tồn tại có vĩ đại như thế nào đi nữa thì cũng có khả năng bị nhân vật nhỏ không đáng kể quật ngã.

Thiên Đế năm đó còn chưa quật khởi, trước mặt Đạo Tổ chẳng phải cũng chỉ là một con kiến sao?

Nhưng con kiến cuối cùng đã quật ngã được cự long.

Đạo Tổ thất bại vì sự ngạo mạn của mình.

Ngụy Quân hiện giờ cũng như vậy.

Hắn cho rằng mình đã sắp xếp ổn thoả toàn bộ kịch bản, mọi người đều sẽ đi theo kịch bản mà hắn đã thiết lập.

Loại suy nghĩ này gần giống y như Đạo Tổ hồi đó.

Nhưng mà trên thế giới này, không có ai sẽ đi theo quỹ đạo mà người khác đặt ra cả.

Mỗi người đều là một cá thể độc lập, đều có linh hồn độc lập của riêng mình.

Cho nên, ai đều có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Nguyên Minh Chủ là một người thông minh, hắn rõ ràng biết Ngụy Quân rất tự tin, biết rõ người dám chiêu an hắn tuyệt đối không phải người bình thường, cái giá của phản bội rất lớn, thậm chí rất có thể sẽ chết.

Nhưng vì sao Nguyên Minh Chủ chắc chắn sẽ không phản bội chứ?

Hắn là người dễ bị doạ sợ sao?

Đã là trục lợi, nếu như Tây đại lục đưa ra giá cao hơn, Nguyên Minh Chủ đương nhiên có lý do phản bội.

Ngụy Quân có lẽ rất lợi hại.

Nhưng Nguyên Minh Chủ luôn muốn giết chết thần hậu.

Đối với Nguyên Minh Chủ mà nói, Thần Hậu cũng rất lợi hại, lợi hại đến mức vô lực chống chọi.

Cho nên, Nguyên Minh Chủ có lẽ sẽ sợ hãi Ngụy Quân, nhưng hắn chưa bao giờ thiếu dũng khí đối kháng.

Ngụy Quân rốt cuộc vẫn đã xem thường thiên hạ anh hùng.

Ngụy Quân lại nhìn qua chiến báo, lần này hắn đã vứt bỏ cảm xúc của mình, dùng lý trí tuyệt đối để suy xét, cuối cùng hắn đã xác nhận được một chuyện:

Toàn bộ sự tình, không có dấu vết của Đạo Tổ!

Không có hàng duy đả kích.

Hoàn toàn nằm trong phạm vi năng lực của Hải Hậu và Nguyên Minh Chủ, là kết quả của lần chung sức hợp tác của bọn họ.

Tiềm lực của nhân loại là vô hạn.

Bình Luận (0)
Comment