Ngụy Quân: Cái gì? Muốn giết ta? (2)
Hơn nữa Nguyên Minh Chủ càng làm ầm ĩ chuyện này, Trường Sinh tông sẽ càng tức giận.
Giống như hiện tại.
Có trưởng lão đã đề nghị: "Tông chủ, chúng ta phải thị uy với Nguyên Minh Chủ một chút cho hắn nhìn. Nếu không hắn sớm muộn gì cũng sẽ xuống tay với Trường Sinh tông lần nữa."
"Đại Càn cũng không thể diệt, chúng ta vừa kết thành đồng minh với Đại Càn, nếu hiện tại Đại Càn bị giết, vốn đầu tư của chúng ta sẽ trôi theo nước."
"Cái quan trọng là Liên minh tu chân giả đã hợp tác với Lục địa Tây. Đại Càn chân trước bị giết, Trường Sinh tông chúng ta liền sau cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Trần Già: "…Chẳng lẽ còn muốn Trường Sinh tông chúng ta đi cứu viện Đại Càn hay sao?"
Một vị trưởng lão thở dài một hơi, nói với Trần Già: "Tông chủ, ta biết ngươi không cam lòng, ngươi có cừu hận với Đại Càn, nhưng mà đại cục làm trọng, ngươi vẫn nên nhẫn nại một chút."
Các trưởng lão khác cũng dồn dập phụ họa:
"Tông chủ, tạm thời nhẫn nhịn một chút đi."
"Thù của quốc sư, chúng ta ngày sau lại báo. Hiện tại Trường Sinh tông của chúng ta là quan trọng nhất, là thay Trần tông chủ báo thù."
"Đúng vậy, Trần tông chủ chết ở trên tay Nguyên Minh Chủ, hiện tại còn chưa nhắm mắt đâu."
Trần Già có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, hốc mắt cũng đỏ bừng.
Cảm động quá.
Nhưng ở trong mắt đám trưởng lão của Trường Sinh tông thì Trần Già đang tức giận.
"Mà thôi, ta biết lời các vị nói đều là lời vàng ngọc. Ta tuy là tông chủ Trường Sinh tông, cũng luôn muốn báo thù rửa hận cho sư phụ, nhưng hiện tại quả thật nên lấy đại cục làm trọng, ta không thể làm theo ý mình được."
Nói tới đây, Trần Già đấm một cái lên mặt bàn, giọng điệu tràn ngập không cam lòng.
"Cứ làm theo lời mọi người nói, chúng ta ra tay, tận lực giúp Đại Càn vượt qua cửa ải khó khăn."
"Tông chủ anh minh."
Sau khi hội nghị kết thúc, các trưởng lão cấp cao tốp năm tốp ba rời đi.
Có không ít trưởng lão của phe phản đối đều dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Trần Già.
Thậm chí lúc bọn họ nói chuyện phiếm còn cố ý công khai châm chọc:
"Ngồi càng cao càng lạnh lẽo a!"
"Thanh niên bây giờ nên biết rằng tông chủ không dễ làm đâu."
"Tông chủ cũng không phải vị trí muốn làm gì thì làm, mà phải có trách nhiệm và gánh vác."
"Ngươi thấy sắc mặt của hắn rồi chứ? Phụt, cười chết ta rồi! Hắn nhất định rất không cam lòng nhỉ?"
"Cướp cơ duyên của lão phu thì thế nào? Còn không phải hợp tác với kẻ thù giết sư sao?"
…
Phe phái trong Trường Sinh tông mọc lên như rừng, vốn dĩ cũng không phải ai cũng ủng hộ Trần Già thượng vị.
Chỉ là lúc ấy Nguyên Minh Chủ động tay động chân, khiến ứng cử viên cho vị trí tông chủ Trường Sinh tông chỉ còn lại mình Trần Già và Thanh Hạo.
Cho nên Trần Già liền nhặt được của hời lớn này.
Sau đó là bà lão sắp chết, muốn tìm một truyền nhân.
Không ít trưởng lão trong Trường Sinh tông đều muốn tranh phần cơ duyên này.
Nhưng cuối cùng bà lão chỉ vừa ý Trần Già.
Chuyện này lại khiến Trần Già đắc tội không ít người.
Cho nên tuy là tông chủ, nhưng Trần Già dù sao cũng chỉ vừa mới thượng vị, chỗ đứng chưa vững.
Nếu nói hắn ở trong Trường Sinh tông có nhiều căn cơ, thì đó là không tồn tại.
Ngay cả uy tín hắn cũng không có.
Cho nên những người đó rõ ràng đang mải mai hắn, cũng không sợ bị hắn nghe được.
Thậm chí bọn họ chính là cố ý để cho Trần Già nghe thấy.
Người tu hành, cũng không phải ai cũng có thể tu thân dưỡng tính.
Theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ thậm chí sẽ phóng đại hỉ nộ ái ố của mình, khiến dục vọng của mình càng thêm mãnh liệt.
Cho nên bọn họ làm chuyện gì cũng rất dễ trở nên cực đoan hơn.
Nghe thấy những người này thảo luận như thế, sắc mặt Trần Già quả nhiên càng trở nên khó coi.
Vân Trưởng lão vẫn luôn ửng hộ hắn liền an ủi: "Tông chủ, ngươi đừng đặt lời bọn họ vào trong lòng, bọn họ cũng chỉ đang giận dỗi, nói vài câu cho đã miệng mà thôi."
Trần Già căm hờn nói: "Vân Trưởng lão, ta chỉ là không cam lòng. Bọn họ nói không sai, ta thật sự không muốn hợp tác cùng Đại Càn, ta muốn báo thù cho sư phụ."
Nói tới đây, Trần Già liền siết chặt nắm đấm.
Cổ Tinh Văn thấy thế khẽ thở dài một tiếng: "Tông chủ, hợp tác với kẻ thù giết sư phụ mình là làm khó cho ngươi rồi."
"Ta biết đều là vì đại cục, ta sẽ nhẫn nhịn."
Hai tay Trần Già ôm lấy mặt mình, thanh âm cực kỳ thống khổ và rối rắm: "Hai vị trưởng lão, để cho ta yên tĩnh một chút nhé, ta sẽ không bị kích động đâu."
Cổ Tinh Văn và Vân Trưởng lão nhìn nhau một cái, đồng thời lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
Đối với nỗi đau của Trần Già, bọn họ có thể hiểu được.
Nhưng mà không còn cách nào khác.
Giai đoạn hiện nay, Trường Sinh tông và Đại Càn chính là môi hở răng lạnh.
Bọn họ cũng ủng hộ Trường Sinh tông và Đại Càn hợp tác với nhau.
Chỉ là, đành để Trần Già uất ức rồi.
Sau khi đi ra, Vân Trưởng lão còn nói với Cổ Tinh Văn: "Quả là oan ức cho tông chủ rồi."
Cổ Tinh Văn gật đầu: "Đúng vậy, tông chủ vẫn còn trẻ, tuy hắn rất hiểu lí lẽ, nhưng ta biết trong lòng hắn rất muốn tiêu diệt Đại Càn. Ài!"
Vân Trưởng lão cũng thở dài một hơi, nói: "Đây có lẽ là được cái này mất cái nọ đi! Trước mắt cũng chỉ đành uất ức cho tông chủ. Cổ Trưởng lão, chúng ta mai sau phải hỗ trợ tông chủ nhiều hơn một chút. Ta rất lo hắn sẽ bởi vì quá uất nghẹn mà sinh ra tâm ma."